Dòng đời nhiều khi chỉ thấy như một dòng thác loạn, với những nhịp xung đột, làm thâm gan, tím mật, mờ mắt, nát óc, điên đầu, bạc tóc… và chảy thành những vết nhăn theo dòng lệ muộn phiền.
Nhịp múa sông Thanh
-
HÁT TRÊN ĐƯỜNG VỀ VỚI PHẠM DUY
Nhìn lá rụng mùa thu, tự nhiên ai cũng nghĩ về thân phận mình: một ngày không xa thân xác cũng sẽ rụng xuống như vậy. Đúng là điệu múa tử thi. Cái gì mất, cái gì còn? Mất, nhiều khi lại còn. Mà tưởng là còn, thì lại đã mất!
-
ĐIỆU MÚA TRÊN AO VÀNG
Bước vào mùa thu, trời bỗng trở lạnh, lá úa vàng rơi lả tả, lòng người tự nhiên thấy bâng khuâng. Lá còn, lá mất. Cái gì còn, cái gì mất, khó mà phân biệt được. Mọi sự đang nhìn thấy đó mà cũng chẳng phải vậy. Có cái gì xa hơn, cao hơn cái đang thấy.
-
CÔ GÁI KÉO MẶT TRỜI LÊN ĐƯỢC
Ở đời xem ra có nhiều cái xui lắm. Què chân, cụt tay là xui. Làm ăn xập xệ nghèo mạt rệp là xui. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ là xui. Nhưng cứ gặp xui mà mất hạnh phúc thì chắc chắn ít người có thể nếm được vị ngọt của nụ cười trong cuộc sống lắm! THỜI ĐIỂM MỘT NGƯỜI LUÔN BIẾT CƯỜI Tờ The Times-Picayune ở New…
-
THẾ LUYỆN LỰC CỦA TÂY TẠNG
Đời sống mình có thể đang rời ra từng mảnh vì mất đi nhịp sống thanh thản, vì lãng quên những phút giây tĩnh lặng cầu nguyện. Đây là lúc dừng chân để tìm lại sức mạnh tinh thần, bắt lại được nhịp sinh khí. Kinh Mân Côi chính là phương cách thần diệu nối được vào dòng sức sống này.
-
PHÉP MÀU TỪ DÒNG SÔNG ÁNH SÁNG
Thấy ánh sáng muôn năm là yếu tố then chốt trong thiên tài nghệ sĩ sáng tác của Hàn Mặc Tử. Ông cảm nghiệm và cố tả lại một cách trung thực. Không phải như một luận đề, suy diễn, hay kết luận của hệ thống giáo lý nào cả, mà là một thực chứng.