Tin Vui 10B – THỜI ĐIỂM THẦN RUỒI NHẶNG

Truyện kể về một đưá bé đi học giáo lý được cô giáo dậy về Chúa Giêsu quyền năng có thể lấy ba ngón tay nâng nổi cả và trời đất. Với đầu óc khoa học thời mới, nó nghĩ trong bụng: làm sao như vậy được, vì  không thể đứng trong trời đất mà nâng trời đất lên được. Thế là nó bèn về hỏi bố:

– Bố ơi, vậy Chúa Giêsu đứng ở chỗ nào mà nâng nổi cả và trời đất?

Ông bố bí quá không biết trả lời sao liền át họng con: “Thì đứng ở đầu bố mày chứ còn ở đâu nữa”.

THẦN RUỒI BÃI RÁC

Câu trả lời trong lúc ông bố bí để át họng con thực ra lại rất đúng. Chúa đứng ở đầu mình chứ còn ở chỗ nào bây giờ. Nghĩa là thấy Chúa đứng ở trong óc trong tim mình, do con mắt nhìn. Đó là con mắt của niềm tin. Có niềm tin thì thấy được Chúa toàn năng và hằng hữu. Nhưng quả là nhiều người tin đạo không dễ dàng thấy được như vậy, mà chỉ thấy Chúa chẳng ăn thua gì, chẳng ăn nhập gì tới đời sống, và lời Chúa xem ra chỉ là đồ dzỏm!

Người Do Thái khi thấy Chúa xuất hiện làm một số phép lạ thì họ cũng coi thường thôi, cho là thứ dzỏm, bảo là Chúa lấy quyền của quỉ Ben-giê-bút mà trừ quỉ. Mà Ben-giê-bút là một loại thần giổm, vì chỉ là thần ruồi nhặng ở bãi rác hôi thối bẩn thỉu, nào có gì đáng kể.

Quả thực, khi gặp quá nhiều đau khổ, sự dữ xem ra có mãnh lực tuyệt đối lấn lướt chế ngự mọi sự, con người đâm ra hồ nghi và coi thường Chúa. Giữa những công việc nhàm chán hằng ngày, Chúa như bị tan biến mất hút, không còn một chút uy lực nào cả. Con mắt của cuộc sống nhiều lúc bị bưng lại không còn có sức nhìn lên để thấy mở tới một chân trời nào hơn nữa. Thay vì con mắt mở rộng như Nguyễn Khánh Hòa trong lời thơ:

Con mắt nhìn lên trời cao xanh ngắt
Con mắt nhìn xuống biển rộng bao la
Con mắt nhìn gần quên điều nhỏ  nhặt
Con mắt nhìn xa chợt thấy quê nhà.

thì lại chỉ thấy:

Con mắt nhìn lên khói đen mù mịt
Con mắt nhìn xuống khỉ vượn lên ngôi.
Con mắt nhìn gần bầy nhầy túi thịt,
Con mắt nhìn xa bỗng lạnh cả người.

PHÉP LẠ CỦA CON MẮT NHÌN

Trong năm phụng vụ có nhiều mùa khác nhau, mà mùa nào xem ra cũng có nhiều sinh hoạt: nào là mùa Vọng, Mùa Giáng sinh, Mùa Chay, Mùa Phục Sinh, thành thử ra người theo đạo cứ bận suốt. Đúng là ăn cơm nhà Chúa múa tối ngày. Nhưng có một mùa khá dài mà bị gọi là Mùa Thường Niên, nên xem ra cũng thường thường vậy thôi. Thực ra phải gọi là Mùa Chúa Thánh Thần mới đúng, vì là những Chúa Nhật sau lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống. Đây là mùa thể hiện Linh Thao đúng nghĩa nhất: gặp gỡ Chúa qua mọi sự, mọi người, mọi chuyện, qua những tầm thường hằng ngày, qua bổn phận không tên. Là Mùa Chúa hiện ra, trong nhà mình, nơi mình làm việc. Là mùa thấy được phép lạ. Vì Chúa đã nói rõ: Thầy ở cùng chúng con mọi ngày cho đến tận thế. Mọi ngày chứ không phải chỉ những dịp lễ đặc biệt.

Thánh Lê Thị Thành là vị thánh nữ duy nhất của Việt Nam đã thể hiện được con mắt niềm tin thấy Chúa hiện ra qua những gì xem ra tầm thường hằng ngày. Đây là một đoạn từ sách Đường Nở Hoa Lê Thị Thành, trang 71:

“Năm 19 tuổi, cô Lê Thị Thành đã lập gia đình với anh Nguyễn văn Nhất thuộc xã Thôn Đồng xứ Phúc Nhạc, và sinh con đầu lòng đặt tên là Đê. Vì thế Bà được gọi là Bà Đê theo tục lệ của xứ Phúc Nhạc lấy tên con trưởng mà gọi tên cha mẹ.

Gia đình sinh sống bằng nghề làm ruộng, dệt chiếu và nuôi tằm kéo tơ như đa số dân trong làng và vùng đất Kim Sơn Phát Diệm. Với nếp sống cần cù và gương mẫu, ông bà được cả làng thương mến, vì chẳng bao giờ thấy hai ông bà cãi nhau hay gây chuyện với người khác, chỉ biết nhịn nhục và thương người.

Nhìn qua cảnh gia đình bà Lê Thị Thành thì nhiều người sẽ nghĩ rằng có gì đặc biệt đâu, gia đình nào mà chả thế. Cũng những vất vả làm ăn, những khó khăn phải vượt qua, những bổn phận phải chu toàn. Nhưng có điều khác chứ: mình có quyền biến nhà mình thành hỏa ngục hay thiên đàng.

Thánh Lê Thị Thành đã làm biết bao phép lạ, không thể kể hết được. Phép lạ hằng ngày. Cứ tưởng tượng coi: bỗng chốc nhà mình trở thành vườn địa đàng, hoa nở từ trong ra ngoài, tràn lan mọi ngóc ngách. Vậy không phải là một phép lạ lớn lao sao?

Mà đường nở hoa đơn giản lắm: tin Chúa đang có mặt trong nhà mình, thế thôi. Và chỉ cho chồng con cũng thấy như vậy. Với con mắt đức tin này mẹ Lê Thị Thành đã biến gia đình thành một thiên đàng hạnh phúc. Đó là ơn gọi của bậc sống gia đình. Sống bí tích hôn nhân có nghĩa là như vậy. Vì nơi nào có Chúa thì nơi đó chính là Thiên Đàng rồi chứ có cần phải tìm mãi đâu xa.

Và Mẹ Lê Thị Thành đã làm phép lạ biến những bổn phận tầm thường hằng ngày thành phi thường theo mẫu sống của Mẹ Maria tại Na-gia-rét. Chính Chúa toàn năng biến đổi mọi sự và chuyển dòng nhựa sống làm cho cây gia đình xanh tươi trổ sinh hoa trái.”

TIN VUI HOA NỞ TRONG NHÀ

Thánh Lê Thị Thành đã làm hoa hồng nở rộ, và rắc hoa hồng xuống cho đàn con của mẹ bây giờ. Mọi nẻo đường đều nở hoa. Từng bước chân đi là từng bước nở hoa.

Hoa nở trong bếp với bàn tay lam lũ thức khua dậy sớm lo cho chồng con từng miếng cơm, từng ngụm nước, từng manh áo.

Hoa nở lúc cho con bú mớm, mẹ không những chuyển cho con dòng sữa tươi ngọt bùi của mẹ, mà còn cho con hơi thở tình yêu, qua lời ru ca dao êm mát, dòng sinh mệnh dân tộc vẫn chuyển qua bao thế hệ với đầy vinh nhục, để con biết yêu quê hương, biết mình có cội có nguồn, có tổ có tiên.

Hoa nở trong nhà với lam lũ nuôi tằm, dệt chiếu, đan hoa, đan chữ, đan dệt cuộc đời.

Hoa nở ngoài ruộng với mồ hôi nhễ nhãi “chồng cầy vợ cấy con trâu đi bừa” mà còn trông nhiều bề.

Hoa nở ngoài đường với những chén cơm cho người nghèo đói và dấn thân hết mình cho xứ đạo, liều lĩnh hỗ trợ các linh mục tu sĩ trong thời bị cấm cách.

Hoa nở trong buổi kinh đêm, lúc cảm nghiệm được chữ tình từ nguồn sinh lực làm nở hoa.

Tất cả đều có thể nở hoa, vì  Thánh Lê Thị Thành biết nhìn và thấy được Chúa

Tình Yêu đang có mặt, đang là sinh lực bật lên hoa lá. Những nụ hoa góp lại thành cảm nghiệm tròn dâng và niềm vui xốn xang rộn rã trong tim, như tâm tình của Tagore trong Lời Dâng:

“Chẳng rõ từ thuở nào xa xôi, khi gặp mặt, Người lại đến gần như thế.
Mặt trời, sao đêm chẳng thể che kín hình Người nên tôi vẫn thấy chân dung.
Biết bao buổi sáng, biết bao buổi chiều, tôi nghe tiếng chân đi lại. Thiên sứ Người sai ra đi lẻn vào tim tôi, rồi bí mật gọi tên.
Không hiểu hôm nay vì sao đời lại xốn xang, rộn rã. Nguồn vui lâng lâng nhẹ lướt qua tim.
Dường như đã đến lúc dừng tay nghỉ việc. Trong không gian phảng phất hương vị mơ hồ lan tỏa từ hình bóng Người ngào ngạt”

Trích ” Vũ Khúc Thăng Ca” – Cố Lm. Dũng Lạc Trần Cao Tường

Leave a comment

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Bài trước Bài sau