meteresa_01 meteresa_02 meteresa_03

Cô bé Agnes Bojaxhiu sinh ngày 26 tháng 8, 1910 của làng quê Albania ngày nào ít còn được ai nhắc đến tên. Trong một biến cải kỳ diệu hơn Cinderella nhiều, cô đã trở thành “người Công Giáo hình tượng nhất thế kỷ 20”, như lời David Van Biema, Báo Time, quả quyết, dưới danh xưng Mẹ Têrêsa thành Calcutta.

Ký giả trên là tác giả của tập sách “Mẹ Têrêsa: Vị Thánh Hiện Đại” (Mother Teresa: A Modern Saint) do Time xuất bản. Trong tác phẩm này, Biema ghi lại cuộc phỏng vấn vợ chồng Tiến Sĩ Marcilio Haddad Andrino, người được chữa lành chứng tụ mủ cục bộ ở óc, do lời cầu bầu của Mẹ Têrêsa và việc chữa lành này được công nhận là dấu chỉ Thiên Chúa muốn Giáo Hội của Người tôn vinh “cô bé lọ lem” Bojaxhiu lên hàng hiển thánh…

Marcilio là một kỹ sư cơ khí người Ba Tây, có cao học và tiến sĩ, là giảm nghiệm viên các bằng sáng chế của chính phủ liên bang. Ông sinh ngày 29 tháng 8 năm 1973. Năm 2008, hai năm sau khi đậu tiến sĩ, ông cảm thấy các triệu chứng đầu tiên của căn bệnh quái ác: ông bị song thị (double vision), mất thăng bằng, tai có tiếng rung. Các bác sĩ chỉ đoán mò, không rõ căn nguyên của các triệu chứng này, nên ông không được chữa chạy chi. Gia đình đôi bên, dù lúc ấy, ông chưa chính thức kết hôn với Fernanda Nascimento Rocha, chỉ mới đính hôn, hết sức lo lắng. Chính lúc ấy, hai người nhận được tuần cửu nhật kính Mẹ Têrêsa do một đồng nghiệp tặng. Thoạt đầu, hai người, tuy có sử dụng tuần cửu nhật này, nhưng không mấy lưu tâm, cho tới lúc nhận được di vật của Mẹ…Di vật này là một tấm ảnh bọc nhựa, có hình Mẹ Têrêsa đang đan tay vào nhau và một mảnh vải cắt từ y phục của Mẹ, phía sau có một lời cầu nguyện… Họ bắt đầu đọc cả tuần cửu nhật lẫn lời kinh trên di vật của Mẹ…“Đọc hàng ngày, mỗi ngày tới mấy lần. Đây là những thời điểm suy niệm, cầu xin, đầy đức tin, yêu thương và năng lực”.

Ngoài lời kinh in sẵn trên di vật, Fernanda thêm những ý chỉ khác, nhất là cho Marcilio được lành bệnh. Lời kinh trên di vật như sau: “Lạy chân phúc Têrêsa thành Calcutta, Mẹ đã để cho tình yêu khát khao Chúa Giêsu trên Thập Giá trở thành ngọn lửa sống động ở trong Mẹ, và nhờ thế, trở thành ánh sáng tình yêu của Người cho mọi người. Mẹ hãy nhận lãnh từ Trái Tim Chúa Giêsu, ‘Lạy Mẹ Têrêsa, xin Mẹ chữa lành Marcilio’. Xin Mẹ dạy con biết để Chúa Giêsu vào sâu và chiếm hữu trọn con người của con, một cách hoàn toàn đến nỗi cả đời sống con nữa cũng tỏa rạng ánh sáng và tình yêu của Người cho nhiều người khác”.

Ngày 17 tháng 10, năm 2008, Marcilio bị một cơn co giật thật mạnh, phải đưa vào bệnh viện. Ông ở đó một tháng rưỡi. Rồi tới tháng 12, ông bị đau đầu dữ dội đến phải được chích morphine và làm cho hôn mê (induced coma) vì chỗ bị tụ mủ sưng to lên làm trở ngại việc thải nước khỏi óc. Ông được đưa vào phòng săn sóc đặc biệt (intensive care) và chuẩn bị để giải phẫu. Trước khi đi vào hôn mê, Marcilio xin mọi người trong gia đình và bạn bè cầu cùng Mẹ Têrêsa cho mình, mong Mẹ chữa lành mình.

Đến lúc đó, các bác sĩ cũng chưa biết điều gì đang xẩy ra…họ cho thực hiện một số thử nghiệm mới. Nhưng khi Marcilio không đáp ứng các cách điều trị mới, các y tá và đội y khoa đều nghĩ rất có thể không cứu được anh. Người nhà nghĩ tới việc mời Cha Elmira ban bí tích Xức Dầu Bệnh Nhân cho Marcilio. Tuy nhiên, Fernanda vẫn cương quyết không nói lời “vĩnh biệt” với Marcilio: “Tôi luôn tin tưởng Thiên Chúa sẽ làm điều thích đáng ở lúc thích đáng, và Mẹ Têrêsa sẽ bắt đầu việc chữa lành của mẹ vào lúc thích đáng. Tôi không nói lời vĩnh biệt. Tôi có đức tin. Nói lời vĩnh biệt có nghĩa muốn nói: Thiên Chúa và Mẹ Têrêsa không cứu giúp chúng tôi đúng lúc”.

Fernanda quả quyết: “lúc Marcilio vào phòng mổ… nhân viên gây mê không muốn gây mê cho anh vì họ cho hay: Marcilio không thể sống thoát việc gây mê này. Đây quả là lúc xấu nhất, vì tôi nhận thấy rằng y khoa không thể làm được điều gì cho Marcilio nữa. Nhưng đây cũng là lúc tốt nhất, vì tôi hiểu ra rằng điều này nằm bên ngoài khả năng kiểm soát của con người, nó hoàn toàn nằm trong tay Thiên Chúa và Mẹ Têrêsa”.

Lúc ấy Fernanda chỉ còn biết cầu nguyện. “Tôi cầu nguyện ngay ở bệnh viện khi chúng tôi được thông báo về cuộc giải phẫu. Trước nhất, tôi cầu xin Thiên Chúa và rồi cầu xin với Mẹ Têrêsa. Tôi xin Thiên Chúa chữa trị và chữa lành Marcilio. Và nếu anh không được chữa trị, thì xin Mẹ Têrêsa tháp tùng anh về nơi ngự muôn đời của Đấng Toàn Năng, xin cho anh an toàn về nhà Cha.

Về phần mình, Marcilio cho hay: “Trước khi vào phòng mổ, tôi bị đau đầu rất mạnh, và bất tỉnh. Thế rồi, tôi thức giấc và thấy mình ở một nơi khác, và không thấy đau đầu nữa, tự hỏi ‘mình đang làm gì đây?’. Và tôi cảm thấy hết sức bình an”…

Sáng hôm sau, Fernanda trở lại bệnh viện.

Gặp nhân viên bệnh viện, “họ nói lý do chính anh ấy phải vào đó là chứng tụ mủ, nước không thoát khỏi óc được, gây nên chứng tràn dịch não (hydrocephaly) đe dọa tới sinh mạng. Nhưng nay họ bảo các chứng đau đầu đã biến mất. Và vì hết chứng đau khủng khiếp ấy rồi, nên anh ấy không cần nằm ở phòng săn sóc đặc biệt nữa, có thể ra phòng thông thường”

Fernanda kể tiếp: “nhân viên bệnh viện rất đỗi ngạc nhiên. Họ không có bất cứ ý niệm gì về điều đã xẩy ra. Nếu các chứng đau đầu không còn nữa, thì câu kết luận của họ là: sự sưng phù và sự tụ mủ hẳn đã giảm, nhưng thực sự họ không biết tại sao. Nhưng tôi thì biết. Tôi biết Mẹ Têrêsa đã chữa Marcilio”…

“Lúc ấy, tôi chỉ biết khóc. Tôi khóc vì sung sướng, hài lòng, vui tươi và biết ơn. Tôi không qùy gối để cầu nguyện vì chúng tôi đang ở phòng săn sóc đặc biệt, nên không có cách chi qùy gối để cầu nguyện được, nhưng tôi cảm thấy vừa vui mừng vừa hạnh phúc. Tôi thấy anh ấy đang ngồi. Tôi không nhớ lời đầu tiên anh ấy nói với tôi là lời gì. Tôi tin tôi đã hỏi anh ấy ‘anh khỏe không?’ và tôi nghĩ anh ấy trả lời, “khỏe”. Nhưng tôi không nhớ. Sau khi anh ấy được ra khỏi phòng săn sóc đặc biệt, tôi ra khỏi phòng và gọi điện thoại cho mọi người trong gia đình, những người tôi vốn yêu cầu họ cầu nguyện, và nói với họ ‘anh ấy lành bệnh rồi… Không những đây là một phép lạ lớn trong đời anh mà cả trong đời chúng tôi nữa”…

Hai vợ chồng Marcilio và Fernanda hết sức vui mừng khi việc chữa lành của họ được công nhận là một phép lạ. Tin vui ấy được thông báo cho họ sau một chuyến hai người đi du lịch. Marcilio thổ lộ: “Tôi cực kỳ hạnh phúc khi phép lạ được nhìn nhận, và đây là quyết định đồng thanh của các bác sĩ, các nhà thần học và các Hồng Y của Tòa Thánh.Tôi cũng hài lòng thấy Mẹ Têrêsa vẫn quanh quẩn đâu đây với tôi”…

Lẽ dĩ nhiên, hai vợ chồng Marcilio và Fernanda được mời tham dự Lễ Phong Thánh của Mẹ Têrêsa, được gặp gỡ Đức Phanxicô. Họ sẽ mang theo cả hai đứa con. “Chúng tôi mang chúng theo chúng tôi tới mọi biến cố tôn giáo, để chúng biết các sự việc vận hành ra sao”. Họ tin rằng Mẹ Têrêsa rất hài lòng về biến cố này và họ nhắc lại câu nói đã trở thành cổ điển của ngài: “Khi tôi chết, nếu có khi nào được trở thành một vị thánh, tôi sẽ là vị thánh của bóng tối. Thay vì ở thiên đàng, tôi muốn đi vào đêm tối để cứu vớt người ta”…

Sr. Minh Nguyệt SPC

Leave a comment

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Bài trước Bài sau