Tin Vui Vọng 1B – THỜI ĐIỂM ĐUỔI THỎ
Một đệ tử vào sa mạc đã lâu để tìm đạo mà vẫn chỉ thấy lờ mờ, một hôm hỏi sư phụ: Thầy ơi, con thấy trong cuộc sống có những người mắt thật sáng đầy hứng khởi, mà cũng nhiều người thì mắt mờ tối mỏi mệt thiếu sinh khí. Điều gì làm khác biệt vậy Thầy?
Thầy đang trù trừ tìm cách nào giải nghĩa cho đệ tử có thể hiểu dễ hơn, thì bỗng ngay phía trước nhà một con thỏ rừng chạy phóng qua. Con chó của Thầy trông thấy thỏ liền sủa mấy tiếng rồi lao mình đuổi theo. Nghe tiếng con chó của Thầy sủa và chạy đuổi bắt một vật gì, các con chó của hàng xóm cũng ra sủa vang cả lên và hồ hởi chạy theo lối. Thấy thế, Thầy liền bảo các trò để ý theo dõi xem sao. Chỉ sau mấy phút, các con chó hàng xóm đã mò về cả, đứa nào đứa nấy mệt bở hơi tai, lưỡi thè dài thở dốc ra, và mắt mờ đi vì quá mệt. Chỉ trừ con chó của Thầy thì chưa thấy về. Nó nhất quyết đuổi con thỏ cho bằng được. Con thỏ nhẩy qua đồi qua lạch nó cũng nhảy qua. Con thỏ phóng chui qua bụi gai nó cũng phóng theo, không còn biết ngán một sự gì nữa.
Thầy liền hỏi đệ tử: Con có thấy sự khác biệt giữa con chó của Thầy và các con chó hàng xóm chưa? Điều gì làm khác biệt vậy?
Người đệ tử bỗng nhận ra và gật đầu: Thưa Thầy, con đã hiểu. Chỉ một mình con chó của Thầy trông thấy thỏ. Còn những con chó khác không trông thấy thỏ nhưng chỉ nghe tiếng chó của Thầy sủa mà chạy theo thôi, nên chỉ một thời gian ngắn là mất hứng bỏ cuộc, mà còn mờ cả mắt đi vì mệt nhọc nữa.
MỘT NGÀY BỖNG THẤY
Câu truyện trên cũng nói lên phần nào hiện trạng của nhiều người: mắt đang sáng lên long lanh hay đang tối mù mệt mỏi. Sự khác biệt căn bản là thấy hoặc là không thấy điều gì có sức thu hút cả tâm trí mình chạy theo làm mình hứng khởi.
Cao và Kim đã lấy nhau được 10 năm và được hai đứa con kháu khỉnh dễ thương. Nhưng ít lâu nay Cao rất bận ở sở, thường phải nán lại làm thêm mới hết việc. Về đến nhà thì thân xác và tâm hồn đều mệt mỏi chả còn hơi sức đâu mà để ý đến vợ con. Mà cũng có gì phải để ý lắm đâu, lấy nhau cả mười năm rồi, cần gì phải bày vẽ làm gì nữa, mọi sự cứ như thế đều đều mà đi thôi.
Tháng trước Kim thấy người đau ê ẩm hoài liền bảo chồng chở đi bác sĩ. Thử máu đo tim xong, bác sĩ bảo Kim không có chi phải lo cả, chỉ cần cho tâm trí thảnh thơi hơn.
Trên đường chở vợ về nhà thì Cao tự nhiên nói thầm trong bụng: “Nghĩ dại chứ, giả như hôm nay bác sĩ bảo vợ mình bị ung thư chỉ sống được sáu tháng nữa thì sao!” Và Cao bỗng nhớ lại những ngày đầu đời yêu nhau, nhất là cả 4 năm yêu thương quấn quít thời còn ở đại học trước khi lấy nhau. Đúng là ơn Chúa ban cho mình mà mình không biết giữ gìn. Rồi đứa con đầu lòng chào đời trong ánh mắt rạng rỡ của hai vợ chồng. Mỗi cử chỉ, mỗi nhăn mặt, mỗi lo lắng của Kim đều được Cao chú tâm săn sóc từng li từng tí. Vậy mà sao bây giờ mình lại mù đến nỗi chỉ thấy công việc ở sở là quan trọng.
Thế là Cao xếp lấy ngay 10 ngày nghỉ sau đó để đưa vợ con đi nghỉ hè. Trên đường đi, Cao hứa thầm rằng trong 10 ngày này mình sẽ sống lại những ngày đẹp nhất đời của thuở ban đầu yêu nhau. Từng cử chỉ, từng lời nói, từng chiều chuộng, mọi sự Cao đều xử sự y như lúc mới lấy nhau, làm Kim sung sướng quá chừng.
Nhưng sau một tuần lễ, một hôm Kim ngồi một mình tư lự không nói năng gì, rồi bỗng nấc lên khóc. Cao hỏi mãi thì Kim mới nói: “Anh giấu em một chuyện quan trọng. Anh nói thật cho em đi”.
Cao còn đang vò đầu chưa hiểu, thì Kim nói vội như vừa đủ nghe: “Em biết rồi, từ hôm đi bác sĩ về tự nhiên anh chiều chuộng em khác thường. Nói thật cho em đi, bác sĩ nói gì với anh. Có phải em bị ung thư không? Có phải em chỉ còn sống được mấy tháng nữa không?”
Cao phải ra sức giải thích mãi mới làm cho vợ cười lên được, rằng: “Bác sĩ không bảo em bị ung thư sắp chết đâu, mà bảo anh bị mù mắt. Em đẹp, em quí như vậy mà ít lâu nay anh bận rộn nhiều thứ nên lơ là gia đình, anh cứ coi như của trời ơi vậy, khiến em bị cô đơn mà sinh bệnh. Anh nhận ra lỗi này và anh xin lỗi em, tha cho anh nhé. Anh sẽ cố gắng bù lại.”
TIN VUI GỬI THỜI ĐẠI MỚI
Khi một đứa con không để ý để tứ một chuyện gì thì người mẹ bình dân hay la rầy là “mắt lợn luộc”, nghĩa là có mắt mở nhìn thao láo như con heo đã luộc chín nhưng không còn biết thấy gì.
Cũng chính vì thế mà mở đầu cho Mùa Vọng Chờ, sửa soạn cho Lễ Giáng Sinh, Lời Kinh Thánh nói: Hãy thức tỉnh. Hãy mở mắt để nhìn và nhận ra điều mà mọi khi vẫn nhìn mà chẳng thấy. Cũng có nghĩa là bỗng nhận ra mình đang bị mù một cách nào đó. Bao nhiêu điều lạ lùng trong cuộc sống mà mình nhìn nhưng không thấy. Vì thế mà đời sống chẳng mấy hứng khởi.
Hội Thánh Công Giáo bắt đầu mở ra ba năm để chuẩn bị cho thời điểm năm 2000 bước vào thiên kỷ mới, kỷ niệm 2000 năm Thiên Chúa yêu nhân loại đến nỗi đã giáng trần làm người và sống thân phận con người như bất cứ ai, để cảm thông được mọi sự của đời người. Ngài đã trải qua đau khổ cùng độ, đã bị giết chết thay cho con người tội lỗi, và đã sống lại. Và bây giờ vẫn tiếp tục hiện diện trong cuộc sống, qua mọi sự. Người theo đạo Chúa vẫn tin Chúa ở khắp mọi nơi. Chỉ cần thức tỉnh, mở mắt nhìn kỹ là bỗng nhận ra Người.
Hai môn đệ trên đường Emmaus sau những biến cố đau buồn đã mệt mỏi lết lê trên đường, mắt mờ tối không còn thấy hướng đi hay kẽ sáng nào mở tới. Đó là hình ảnh của nhiều người đang đi trên đường đời mình. Vậy mà mắt môn đệ bỗng dưng mở sáng khi nhận ra Chúa Kitô vẫn đang có mặt, đang sống ngay trước mắt mình, qua những chuyện xem ra bình thường nhàm chán hằng ngày.
Con mắt mở sáng đó là tất cả hứng khởi khiến các môn đệ của Chúa Giêsu đã tung chân chạy đi không còn biết sợ hãi bất cứ gì, không một thế lực nào áp chế nổi, để loan Tin Vui Lớn cho mọi người từ 2000 năm nay, rằng Đức Giêsu đã trải qua đau khổ, đã bị giết chết, nhưng Ngài đã sống lại, vẫn sống mãi và đang hiện diện trong cuộc sống chúng ta hôm nay, qua mọi sự, mọi biến cố. Người chồng bỗng nhận ra vợ quí giá chừng nào khi thấy Chúa hiện diện qua vợ, trong gia đình mình. Đúng là ơn Chúa ban, còn ân huệ nào cao quí hơn?! Con chó của thầy dòng đầy hứng khởi vì thấy được thỏ và chạy đuổi theo cho bằng được. Trong bất cứ trạng huống nào, thấy được Chúa Giêsu làm đích điểm đời sống, là điều then chốt thay đổi tất cả, từ mỏi mệt mờ tối đến hứng khởi rực sáng, từ tịt đường mất hướng đến mở lối thênh thang. Đó là Tin Vui Gửi Thời Đại Mới. Chính vì thế mà Hội Thánh Công Giáo để ra cả 3 năm để luyện cho được con mắt này: con mắt của niềm tin, biết mở mắt nhìn và thấy được.
PHÚT CẢM NHẬN
Lạy Chúa, con biết Chúa đang hiện diện nơi đây, lúc này, trong cuộc sống của con, nhưng mắt con bị che mờ vì quá nhiều chuyện. Xin mở mắt con để biết nhìn và tin nhận ra Chúa. Lời Chúa qua Thánh Vịnh 46 đang nói với con:
Dừng tĩnh lại, thì biết Ta đây là Thiên Chúa*.
Chính Chúa tể càn khôn
Ở cùng ta luôn mãi,
Thiên Chúa nhà Gia-cóp
Là thành bảo vệ ta.
Trích “Vũ Khúc Thăng Ca” – Cố Lm. Dũng Lạc Trần Cao Tường