Tin Vui Phục Sinh 7B – THỜI ĐIỂM BỊ BÓ TAY
Bó tay là tâm trạng của những người cảm thấy hoàn toàn vô vọng trước những rối loạn vượt quá sức mình, không còn biết phải làm gì hơn!
Ngày 28 tháng 4 năm 1997 đã thành một thời điểm, một mốc ghi cho nước Mỹ và nền văn minh duy vật vào những ngày cuối cùng của thế kỷ 20.
Đó là ngày Tổng thống Clinton triệu tập cuộc họp mặt thượng đỉnh về tình trạng lớp trẻ với Tương Lai Nước Mỹ được tổ chức ở Philadelphia ngay tại Tòa Nhà Độc Lập nơi khai sinh nước Mỹ. Biến cố quan trọng đến nỗi đã có được sự góp mặt của tất cả các cựu tổng thống còn sống của nước Mỹ: cựu tổng thống Ford, cựu tổng thống Carter, cựu tổng thống Bush, và bà Reagan thay cho chồng đang bệnh nặng. Bên cạnh là 30 thống đốc các tiểu bang, trên 100 thị trưởng các thành phố lớn, và rất đông phái đoàn đến từ khắp nơi để xướng xuất một chương trình thiện nguyện lành mạnh hóa giới trẻ.
Tướng Colin Powell được chỉ định làm chủ tịch tổng quát cho chương trình này đã nói lên thực trạng thê thảm của lớp trẻ lúc này: “Trên 15 triệu đứa không được chuẩn bị khả năng vào đời, thiếu học, và tệ hơn nữa, không được yêu thương”.
Dấu chỉ gì vậy? Nhìn vào những trang báo mỗi buổi sáng, không ngày nào mà không thấy nhan nhản những chuyện đám choai choai rửng mỡ, chém giết, bạo động, lăng loàn… thôi thì đủ mọi trò man rợ chưa từng thấy trong những xã hội bán khai nhất. Tờ The Times-Picayune ở New Orelans hôm 25 tháng 4 đăng tin một đứa bé tên là Michael Mack mới 13 tuổi đã can phạm giết người một cách thản nhiên trong vùng da mầu dầy đặc ở dưới phố. Nó cầm súng đi theo một cặp vợ chồng về gần đến nhà thì bắn chết để lấy ví tiền. Cảnh sát bắt được và sưu tra thêm thì biết năm 11 tuổi nó đã can phạm trọng tội, và năm sau lúc 12 tuổi thì phạm thêm 2 lần nữa. Nghĩa là nó đã dám làm chuyện động trời ngay cả trước tuổi choai choai (teen)! Và ngay tuần này trong cộng đồng Việt, nơi đã từng được khen là ơn phúc cho nước Mỹ thì cũng đang có những dấu hiệu tai họa bất ổn: một đứa bé trai 13 tuổi trong một gia đình tan vỡ bỏ nhà đi theo một đứa khác mới 16 tuổi; người cậu đi tìm bắt cháu 13 tuổi về thì bị tên 16 tuổi bắn bốn phát vào tim chết tại chỗ.
Bây giờ thì các vị lãnh đạo cao cấp nhất phải lên tiếng. Đúng là “quốc nạn”. Cứ tha hồ thay nhau lên bục mà đọc diễn văn kêu gọi người khác tình nguyện vào chiến dịch làm sạch nước Mỹ. Các vị tổng thống xắn quần áo đứng thành hàng lau rửa và sơn lại những bức tường bị vẽ bẩn thỉu trong khu nghèo để chụp hình quay phim. Chàng Mỹ đen Priestley trong phái đoàn New Orleans với ông thị trưởng Marc Morial cũng dấn thân vào công tác với lời phát biểu: “Vùng New Orleans có quá nhiều trẻ thèm khát trông lên thần tượng buôn xì ke và tội ác! Ở đây thiếu những mẫu sống người lớn đa đen (adult role model), chúng cần tình thương của cha mẹ. Tôi đã lớn lên với tình thương này nên tổi hiểu”.
Ở trong một thành phố với số dân cỡ trung bình của nước Mỹ mà cảnh sát cho biết có trên 50 băng đảng choai choai, từ cỡ nhỏ đến cỡ lớn, trong đó băng đảng gốc Việt được nhắc tới khá kỹ. Người Việt cũng đang góp phần vào cơn nhức đầu bó tay này của cái đà xuống dốc không thắng của cả một xã hội duy vật nhầy nhụa. Mọi người bị ném vào cái vòng xích theo trớn chỉ biết lo kiếm tiền hưởng thụ ngày này qua ngày khác nên đã biến cuộc sống thành vô nghĩa buồn nôn. Đứa trẻ lớn lên trong cả một bầu khí sặc mùi uế khí nên đã trở thành nạn nhân một cách tội nghiệp. Một số đứa sống hoàn toàn theo bản năng súc vật và mất hẳn nhạy cảm tối thiểu của một con người. Nên khi lên cơn chỉ cần 30 đồng để chích choác thì thản nhiên bắn một người chết để lấy ví, hay cậy xe lấy một cái máy bán đỡ mấy chục rồi đốt phi tang cả một gia sản mấy chục ngàn tiền Mỹ.
DẤU CHỈ MỘT NỖI CHÁN CHƯỜNG
Dù sao thì những nhà lãnh đạo chóp bu của nước Mỹ cũng đã lên tiếng báo nguy và xắn quần áo làm một cái gì. Nhưng chiến dịch làm sạch cho tương lai nước Mỹ kiểu trên thì xem ra chưa giải quyết gì cả, bao lâu nền giáo dục không có lấy một chương trình đức dục tối thiểu; và tình trạng suy đồi luân lý từ trên thượng tầng đến các gia đình.
Trên một bìa báo Newsweek có hình khá ngộ nghĩnh về ba bà mẹ da màu của ba thế hệ bế ba đứa con: bà ngoại trên 40 tuổi mới có con riêng; người mẹ trên 30 tuổi vừa sinh thêm một đứa con nữa; và đứa con gái mới mười mấy tuổi cũng đã có con. Cái đặc biệt là cả ba thế hệ đều không có chồng.
Cũng chính vì buồn nôn và thất vọng về cái hành tinh vô luân mà con người đang vênh mặt tự đắc này mà nhóm 39 người của giáo phái “Cổng Thiên Đường” đã tự tử tập thể tại San Diego, thuộc một vùng giầu có vào bậc nhất của nước Mỹ. Đúng là họ muốn “đóng cửa trần gian” để lên đĩa UFO bay theo sao chổi vào cõi ảo vọng.
Người ta lấy làm lạ về hiện tượng tỉ lệ giới trẻ ở thế giới văn minh cao độ của Âu Mỹ tự tử khá cao. Thế là thế nào?! Thừa mứa vật chất đến rửng mỡ mà lại chán chường cuộc sống đến thế hay sao? Đúng là tại vì con người ngày nay đang mất đi lẽ sống. Người trẻ trước đây được đào tạo với châm ngôn “ngày nay học tập ngày mai giúp đời”, thì bây giờ được thay vào một “công án” kinh cầu khác là “ngày nay học tập ngày mai kiếm nhiều tiền mua giầy Nike, quần Girbaux, áo Polo, và lớn hơn thì mua xe láng, tậu nhà có hồ tắm… Đó là tất cả lý tưởng một đời người sinh ra trên mặt đất này! Một lúc nào đó, con người cảm thấy buồn nôn, vì tất cả những thứ đó không làm mình vui thỏa, mà mới chỉ đáp ứng những nhu cầu của một con vật như kiểu diễn tả trong một chương trình TV là con vật mang mặt người “human animal”.
TIN VUI MỘT THẾ GIỚI ĐANG ĐỢI SINH RA
Quả thực, trong thâm tâm, con người vẫn thấy mình không phải là súc vật, vẫn khao khát cõi vô biên. Chính vì thế mà nhà tâm lý nổi tiếng là M. Scott Peck với những cuốn sách bán chạy nhất trong những năm qua, mới xuất bản một cuốn khác làm choáng váng nền văn minh này: “Một thế giới đang đợi sinh ra” (a World Waiting to Be Born). Ông có ý viết về một tình trạng vô vọng của thế giới Âu Mỹ hiện nay, hoàn toàn mất tính người và mất tình người, mất đi những gì sơ đẳng nhất để gọi là văn minh loài người: một nền văn minh bệnh hoạn và mọi rợ đi. Với kinh nghiệm của một bác sĩ về cơ thể con người, khi một bệnh nhân đã tới thời kỳ rã, thì chữa được bệnh này sẽ phát sinh bệnh khác. Cái sức sống liên kết mọi cơ năng làm nên con người được bác sĩ Scott Peck nói rõ là lực nội tâm, đó là niềm tin vào Đấng Tạo Hóa. Mất niềm tin này thì không còn lẽ sống, và tự cảm thấy tuyệt vọng như những sinh vật bầy nhầy chèn cựa nhau một quãng thời gian ngắn trên trái đất nhỏ bé trước vũ trụ bao la rồi lăn ra chết.
Dấu chỉ gì ở những ngày cuối cùng của thế kỷ 20 sửa soạn bước vào thiên kỷ mới? Tại sao con người lúc này hơn lúc nào khác cảm thấy nhỏ bé bất lực trước mọi thụ tạo: không thảnh thơi bằng con chim bay, không tung tăng như con cá bơi dưới dòng nước, không mạnh sức bằng con sư tử trong rừng sâu, không khôn ngoan bằng máy điện toán, không hiệu năng bằng chiếc máy cầy, và đôi khi không giá trị hơn một điếu xì ke… Là vì con người đã đánh mất niềm tin vào Đấng tác sinh ra mình. Niềm Tin là con mắt thấy được Chúa Toàn Năng vẫn ở bên mọi ngày cho đến tận thế, “trong Người chúng ta sống, cử động và hiện hữu” vì “chúng ta cũng thuộc dòng giống của Người” (Công Vụ Tông Đồ 17:28). Thánh Phaolô đã cảm nghiệm sâu xa điều này: “Tôi có thể làm được mọi sự trong Chúa là sức mạnh cho tôi” (Phil 4:13). Chả lẽ người theo Chúa hôm nay hồ nghi cả lời Chúa khi nghe chính Chúa Giêsu xác quyết trước khi về Trời?
“Đây là những dấu sẽ đi theo những người có lòng tin: “Nhân danh Thầy họ sẽ trừ được quỉ, nói được các thứ tiếng mới lạ, cầm rắn trong tay, và nếu uống phải thuốc độc, thì cũng chẳng sao. Và nếu họ đặt tay trên những người bệnh, thì những người này sẽ được mạnh khỏe”(Mc 16: 17-18).
Vâng con tin vào Lời Chúa, và cất cao tâm tình khẩn nguyện với thánh vịnh 18:
Lạy Chúa là sức mạnh của con;
Lạy Chúa là núi đá, là thành lũy,
Là Đấng giải thoát con;
Là khiên mộc, là Đấng cứu độ quyền năng.
Trích ” Vũ Khúc Thăng Ca” – cố Lm. Dũng Lạc Trần Cao Tường