Tin Vui 24B – THỜI ĐIỂM DIANA LÁ XANH RỤNG XUỐNG
Lá vàng mùa thu “còn ở trên cây” mà lá xanh công nương Diana nổi tiếng như vậy lại rụng xuống trước, khiến nhiều người phải than lên: Trời ơi hỡi Trời!
Biến cố công nương Diana bị tử nạn vì xe hơi tại Paris đêm 31 tháng 8 năm 1997 đã gây chấn động cả thế giới. Hình ảnh và những bài bình luận tiếp diễn dài dài trên TiVi và báo chí. Quan tài mang xác người đẹp “hồng nhan bạc mệnh” đã được đưa về thủ đô nước Anh, nơi cách đây 16 năm Diana đã huy hoàng tiến lên ngôi hoàng hậu tương lai vào ngày 29 tháng 7 năm 1981 lúc mới 20 tuổi phơi phới xuân tình, và cũng là nơi cách đây một năm nàng đã chính thức li dị với hoàng tử Charles sau những giằng co cay đắng trong hoàng cung đến nỗi có lần đã toan tự tử. Vì ông hoàng này nhiều chuyện quá đi. Vợ đẹp con khôn chẳng muốn, lại đi tù tì với bà Camilla Parker Bowles vừa già vừa xấu hơn và đã có chồng. Báo chí nghe lén được cả những lời tán tỉnh trộm vụng thật tồi tệ của ông hoàng mà đăng lên đàm tiếu chả còn ra thể thống gì cả.
Ai đâu ngờ câu truyện kết thúc lại thê thảm như thế. Cả triệu người tuôn ra đường. Dân chúng lũ lượt chen nhau đưa hoa xếp đầy chung quanh cung điện Kensington của Diana tỏ dấu mến thương. Có người bực mình bảo là truyện xấu hổ cho cả nước Anh do hoàng gia mà ra, dẹp quách trò vua đi cho rồi. Có người còn suy đoán hay đây là vụ bịt miệng. Người thì tố cáo mấy tay nhà báo săn tin săn hình xâm phạm quấy rầy đời tư người khác một cách thái quá đã khiến thành chuyện vấy máu tay giết người. Vì cũng chính mấy tay này đã kèm sát chiếc xe Mercedes chở công nương Diana với anh chàng nhà giầu bạc tỉ Dodi Fayed để kiếm cho được những bức hình hái ra tiền về mối tình mới quá ư hấp dẫn này, nên đã làm cho tài xế đánh mất thăng bằng. Thế là cả hai được anh tài xế Henri Paul đang cơn say rượu phóng tốc độ 125 dặm một giờ chở tuốt về thế giới bên kia luôn cho khỏi vấn vương tục lụy. Thôi thì cũng là kết thúc một câu chuyện đời, nhưng rồi câu chuyện thần thoại xem ra bắt đầu. Diana không còn có thể trở thành hoàng hậu của nước Anh, nhưng lại đã trở thành nữ hoàng của muôn con tim cảm mến. Nhất là những năm gần đây, cô nàng như thoát được cảnh tù túng của cung vua những năm trước mà hòa lẫn vào đám dân nghèo, đi săn sóc những nạn nhân chiến tranh và bệnh nan y. Những bộ quần áo sang trọng hồi còn trong hoàng cung đã cho đưa bán đấu giá mỗi bộ được cả mấy chục ngàn để làm việc từ thiện. Tội cho hai hoàng tử William và Harry chưa chi đã mồ côi mẹ. Vua tương lai của nước Anh là William mới 15 tuổi có khuôn mặt và nụ cười giống mẹ quá sức. Mấy chục năm nữa làm vua, chắc William lại phong mẹ mình làm hoàng thái hậu chứ còn gì.
ĐIỀM GÌ TỪ VỤ KẾT THÚC THẢM THƯƠNG?
Thì ra câu nói của người mình thật đúng quá đi: thấy vậy mà chẳng phải vậy, Thấy cảnh sang trọng quyền quí của đôi uyên ương hoàng gia tươi mát trong đám cưới lộng lẫy như trong phim Cinderella vậy thì chắc phải hạnh phúc rất mực chứ đâu lại đi than buồn chán tù túng cô đơn đến đòi tự tử! Rồi chồng ăn chả vợ ăn nem chẳng còn mặt mũi hoàng tộc gì nữa! Ai cũng viện lý do để bào chữa cho việc lem nhem của mình. Thì thiếu gì lý do. Nào là không hợp nhau. Chồng già 32 tuổi, vợ trẻ 20 tuổi chênh nhau như đôi đũa lệch so sao cho vừa. Nào là tính chàng khép kín xa cách và khô khan như không có tim. Diana đã tâm sự như vậy trong cuốn truyện do Andrew Morton xuất bản (Diana: Her True Story). Đang khi đó thì ông hoàng Charles lại bật mí trong cuốn The Prince of Wales của Jonathan Dimbleby rằng ông sẽ rất vui mừng được đổi chỗ cho ông bạn nào, các luôn cả công nương xinh đẹp Diana cho chắc ăn. Rằng đổi xong có thể chưa hết một ngày thì đã ân hận cả đời chưa biết chừng. Rồi ông còn giõng giạc phát ngôn rằng không hề yêu Diana bao giờ, tại sao mình lại có thể sai lầm đến như thế (how could I have got it all so wrong)! Chẳng khác gì một số cặp vợ chồng yêu nhau đã tới năm sáu đứa con mà cũng bày đặt rên lên rằng không còn yêu nữa, chứ không phải vì đàng sau đã đèo thêm một bến đậu sẵn sàng bốc rước hay sao?!
Người Mỹ đặt câu “bờ cỏ bên kia xanh hơn bên này”, và người mình thì trích kinh nghiệm tổ tiên “đứng núi nọ trông núi kia cao” vào hoàn cảnh này thì trúng quá đi chứ.
Dẫu vẫn biết rằng ai cũng phải chết, nhưng cái chết của Diana có cái gì ray rứt tức tưởi làm sao ấy. Nó xoáy sâu vào tim con người thời đại, và trở thành như dấu chỉ của nhiều cảnh “hỏa ngục trần gian” mà cái vòng tình ái thì cong cong, kẻ hòng ra khỏi người mong bước vào. Rồi trượt vỏ dưa chưa xong lại tưởng bến bờ hạnh phúc nằm ở vỏ dừa Dodi Fayed hay Camilla Parker Bowles. Không cho lấy nhau thì la hét giẫy giụa lên án cha mẹ là cổ lỗ lỗi thời, mà cho lấy nhau rồi thì cắn cấu đầy đọa nhau. Sao mà cái tình đời nó thảm quá vậy?! Ở những năm cuối cùng của thế kỷ 20 sửa soạn vào ngàn năm mới, con người khắc khoải trước một viễn tượng về gia đình: Hạnh phúc nó là cái gì mà sao chân lấm tay bùn lam lũ đầu tắt mặt tối quá đi?! Sang giầu và quyền quí mà ai cũng mơ ước như trong truyện hoàng tử tìm thấy công chúa ngủ trong rừng 100 năm như vậy mà cũng không toại nguyện nữa thì cũng chịu thôi. Chắc chắn phải có cái gì sai trệch căn bản từ lối tìm và xây hạnh phúc của con người thời đại rồi chứ còn gì nữa.
TIN VUI NÀO GỬI NGƯỜI ÍT CHỊU THUỐC ĐẮNG
Ngày xưa còn bé tôi có một thói xấu về việc uống thuốc. Mẹ bắt uống thì cũng phải nghe, nhưng khi uống thì thay vì hất vào miệng, tôi lại rất nhanh tay hất ra đàng sau. Mẹ thì khen thằng con chịu khó mà kỳ thực tôi đã chọn thà nằm bệnh thêm mấy ngày chứ thuốc đắng quá làm sao nuốt nổi!
Cũng chính vì thấy được căn bệnh của thời đại này là ít chịu uống thuốc đắng nên Chúa Giêsu đã chỉ cho vị thuốc khác hiệu nghiệm nhưng còn đắng hơn nữa: “Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác Thập Giá mà theo Ta. Quả thực, ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất. Còn ai chịu mất mạng sống mình vì Ta và vì Phúc Âm, thì sẽ cứu được mạng sống mình“. Và chính Ngài đã bước theo con đường ấy: “Con người sẽ phải chịu đau khổ nhiều, sẽ bị các kỳ lão, các trưởng tế, các luật sĩ chối bỏ, và giết đi, nhưng sau ba ngày sẽ sống lại“. Thập giá là chén đắng, là con rắn đáng sợ chẳng ai muốn tới gần. Vậy mà Chúa bảo Ngài cũng bị treo lên như vậy, để những ai dám nhìn lên với niềm tin tưởng và chấp nhận được thập giá, thì được chữa khỏi, được cứu thoát. Chẳng lạ gì ở cửa phòng bác sĩ thường có biểu hiệu con rắn đang cuộn lấy cây thập tự. Như vậy con rắn chính là những nhát dao giải phẫu, những mũi kim chích làm đau da thịt, những viên thuốc đắng mắc tiền. Bên Âu Mỹ mà lạng quạng phải lên bàn mổ là tiêu tùng mấy chục ngàn tiền Mỹ như chơi. Vậy mà Chúa gửi thập giá, dao mổ và thuốc đắng đến miễn phí mà Ông Phêrô dám cản ngăn và từ chối vì ngán sợ nên đã bị Chúa chửi thẳng vào mặt. Hai anh em Giacôbê và Gioan thích thành đạt ngon lành thì Chúa cũng đã chỉ cho cách uống chén đắng.
Thời nay người Âu Mỹ chế tạo được loại cà phê cấp tốc (instant coffee) xem ra tiện và nhanh, nhưng uống thì lãng nhách như nước cống rãnh. Kiên nhẫn một tí ngồi chờ ly cà phê “cái nồi ngồi trên cái cốc” thì thú vị biết bao. Từng giọt đắng chen vào kẽ răng, ngấm nghía cả ngày vẫn còn chất cà phê làm hoan lạc đến cả tâm can.
Người ta cũng đang muốn chế loại hạnh phúc gia đình giống kiểu cà phê cấp tốc. Trước khi lấy nhau đã phải “hỏa tốc” chẳng kịp đợi lễ cưới. Tình đã nhẵn mặt nhau, đôi khi phát nhàm chán rồi, không còn “tình nóng hổi vừa thổi vừa cưới” nữa. Ấy cũng bởi người ta đang dạy cách sài cấp tốc, nên hạnh phúc dễ trở thành lãng xẹc. Ngôn ngữ kiên nhẫn chờ đợi và tập âm thầm chịu đựng hình như biến mất trong cái sổ sửa soạn đám cưới (checklist). Con đường tập hy sinh quên mình theo “con đường nghiền nát trầu cau, nên màu đỏ thắm nên màu sắt son” đã được thay thế bằng tục đút bánh ngọt cho nhau, xúi dại nhau chờ cuộc đời cũng phải đút cho ngọt ngào, nhưng khi đụng vào thực tế nhiều cay đắng quá thì đứt luôn chịu không nổi.
Lạy Chúa, con đang xây hạnh phúc theo kiểu nào đây? Con nghe rõ Lời Chúa nói qua thánh vịnh 126 về con đường kiên tâm chịu đựng:
Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống,
Mùa gặt mai sau khấp khởi mừng.
Họ ra đi, đi mà nức nở,
Mang hạt giống vãi gieo;
Lúc trở về, về reo hớn hở.
(viết ngay sau cái chết của Diana ngày 31 tháng 8 năm 1997)
Lm. Dũng Lạc Trần Cao Tường