Tin Vui 15 B – THỜI ĐIỂM TÌM LÊN HỎA TINH
Đúng vào ngày sinh nhật Mỹ được 221 tuổi, tức ngày 4 tháng 7 năm 1997, phi thuyền “Đạt Đạo” (Pathfinder) đã đáp xuống hỏa tinh thật thành công, chỉ cách chỗ đã định chừng 30 dặm, và trệch giờ chỉ 25 giây mà thôi. Bầu trời lúc đó thật trong, và lạnh 10 độ F dưới 0. Mọi người thán phục kỹ thuật cao độ của Mỹ. Kỹ sư Brian Muirhead của chương trình đã hãnh diện nói lên: “Thật là một ngày tuyệt vời”. Vì ngày thành công nhằm đúng lễ quốc khánh độc lập của Mỹ. Trước đây Mỹ đã đặt chân xuống mặt trăng, thì nay lại bước thêm một bước nữa đến được với hành tinh có vòng bụi đỏ bao quanh như vòng lửa, vì thế mà được gọi là hỏa tinh.
Mục đích của công trình này là tìm xem trên hỏa tinh có sự sống không. Vì có nhiều dấu tích cho thấy có nước vào khảng 4 tỷ năm trước đây, và như thế có thể đã có sự sống trên hỏa tinh. Chẳng lạ gì mà con người cứ nghĩ là có thể có những loại người hành tinh khác với loài người, như phim E.T đã từng diễn tả; hay đặc biệt với những điều thuật lại về hiện tượng đĩa bay U.F.O lâu lâu thấy xuất hiện một cách bí mật.
Nhưng những hình ảnh được gửi về, kể cả hình 3 chiều sống động, cho thấy rõ mặt hỏa tinh chỉ là một sa mạc bao la, đất đá khô chồi hơi giống vùng Tucson, Arizona. Ở sa mạc Arizona dầu sao cũng còn có những cây xương rồng saguaro, côn trùng và một số sinh vật, chứ ở mặt hỏa tinh thì hoàn toàn khô chết. Cũng giống y như trước đây, cuối thập niêm ’60, khi người Mỹ đặt chân xuống mặt trăng thì cũng là lúc những hình ảnh “đẹp như trăng rằm” biến mất để chỉ còn thấy một bộ mặt cằn cỗi rỗ chằng rỗ chịt.
NÉT GIẦU CÓ TRONG TẦM TAY
Họa sĩ Vincent van Gogh đã trở thành hiện tượng của hai chục thập niên qua. Những bức tranh của ông vẽ vào khoảng năm 1888-1890 tại Arles và Auvers-sur-Oise bên Pháp đã được bán với giá không thể tưởng tượng được. Năm 1987 đã trở thànhmột mốc ghi: Bức Hoa Hướng Dương được bán với giá 41 triệu đô la vào tháng ba; đến tháng sáu thì bức Cầu ở Trinquetaille giá 20 triệu: và tháng 11 thì một bức Hoa Cầu Vồng (Irises) được bán với giá 49 triệu.
Người ta khám phá ra con mắt nhìn của nhà họa sĩ thiên tài này, nằm ở điểm là cuộc đời giầu sang lắm, sức sống sung mãn đã nằm sẵn trong vạn vật, chứ đâu phải những hăm hở kiếm tìm mệt nhọc của loài người như hiện nay. Chỉ cần dừng chân ngắm nhìn: một cọng cỏ, một bông hoa, một cái cầu, một cái ghế, ngôi nhà đang ở, xem ra tầm thường và nhàm chán, bỗng khám phá ra những lạ lùng. Vì một cành lá cũng đang biểu hiện sức sống của cả vũ trụ. Mà vũ trụ thì giàu có, tại sao lại cứ phải sống nghèo nàn ăn mày ăn xin những đồ viện trợ phế thải cuộc đời.
Khám phá ra được như vậy thì cuộc sống trở nên giầu có sung túc biết bao. Ngay ở vườn đàng sau và ngay trong nhà mình đã có nhiều triệu rồi, cả một kho tàng quí giá đang chờ được khám phá. Người mua bức tranh Hoa Hướng Dương hay Hoa Cầu Vồng của Van Gogh chỉ muốn nói lên sứ điệp đó cho con người mệt mỏi hôm nay: bạn đang quá giàu có rồi. Chỉ cần bừng mở con mắt: nguồn phú túc đang hiển hiện trước mặt mà Chúa Trời Đất đã bày biện ra.
TIN VUI ĐÃ QUÁ DƯ ĐỦ
Cuối hè 1888, họa sĩ Van Gogh thuê một căn gác của ngôi nhà màu vàng ở một góc đường thành phố Arles ở miền Nam nước Pháp. Rồi ông đã vẽ ngôi nhà đó thành một tác phẩm nổi tiếng mang tên là “Ngôi Nhà của Vincent ở Arles”. Có lẽ hơn bất cứ ai, “ông đã sống với nghệ thuật, vì ông đã dành hầu hết thời gian sau này để vẽ những hình ảnh về chính đời sống của ông, những gì ưa thích, bạn bè, phong cảnh nơi sinh sống, căn phòng, ngôi nhà, cái ghế đặc biệt. Đối với Van Gogh, sống và nghệ thuật quả thực là một” [i]
Và chính Vincent Van Gogh đã tâm sự với người em trai tên là Theo:
“Anh giàu như Croesus, không phải bằng tiền, mà vì anh dồn cả tâm hồn và tìm thấy trong công việc những hứng khởi và nghĩa sống. Anh tin mãnh liệt vào nghệ thuật. Niềm tin này như dòng nước mạnh đẩy con người vào bến, dù mình cũng phải cố gắng một chút. Thật có phúc mà tìm được công việc như vậy. Mặc dù những khó khăn khá lớn và những ngày đen xám trong đời anh, anh vẫn không cho là xui xẻo” [ii]
“Anh thật hạnh phúc với căn nhà và công việc mà chắc em cũng được may mắn dự phần trong đó” [iii]
Van Gogh đã viết nhật ký bằng tranh, nhặt những hòn đá xem ra tầm thường là những biểu hiện cho thấy những lạ lùng từ nguồn sức sống, là những nhịp điệu của dòng sinh lực này, để ghi những bước chân Chúa nhảy băng qua lũng qua đồi đến tìm mình. Những gì nhỏ bé vô danh tiểu tốt mấy cũng đang nở hoa, vì Van Gogh khám phá ra Đường Nở Hoa. Ít thấy cảnh “núi rừng hùng vĩ, sông hồ bát ngát” như nhiều người vẫn nghĩ và vẫn tìm. Tranh giá trị vì cho thấy được thần. Những người đang mất tinh thần mà xem tranh Van Gogh là tìm lại được nét an bình trong rối loạn, nét nẩy mầm sống trong tàn lụi … Như vậy điều quan trọng là biết cách nhìn và thấy được điều mà nhiều người nhìn mà như “mắt lợn luộc” chẳng thấy gì.
Tin Vui Chúa Nhật tuần này báo cho con người đang hăm hở đi tìm những gì mãi đâu một điều đơn giản nhưng thật là cốt tủy của cuộc sống trên mặt đất này. Chúa Giêsu đã ban cho các môn đệ và những người theo đạo “quyền trừ quỉ, và chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền giắt lưng; được đi dép, nhưng không được mặc hai áo.” (Mc 6:7-9).
Đó là con mắt nhận ra con người thật cao cả, đã được dựng nên thật lạ lùng kỳ diệu, đã được ban tặng quá dư đủ mọi sự, như tâm tình của Tagore: “ân sủng Người ban thì vô biên vô tận, để lãnh nhận tôi chỉ có hai bàn tay nhỏ bé vô cùng.” Tất cả những bao bị hay những kiếm tìm chỉ là những lớp bụi dầy che phủ làm méo lệch bản chất con người thật mà Thiên Chúa đã tạo dựng.
Phi thuyền lên hỏa tinh lấy tên là “Đạt Đạo” cũng có thể đúng ở khía cạnh là cuối cùng rồi con người khám phá ra rằng chẳng có gì mà phải tốn công tốn sức nhiều như vậy. Lên mặt trăng hay hỏa tinh để thấy rằng trái đất này thật đáng yêu đẹp đẽ, và sự sống đang có quí báu biết chừng nào. Những gì trân quí nhất đã được trao ban cho con người sẵn cả rồi. Chỉ cần mở mắt để nhận ra những nét đẹp và trân quí ngay trong cuộc sống hằng ngày qua những gì xem ra tầm thường bình lặng, dù ở phố lớn hay làng quê, dù ở nhà tư hay chung cư. Nét trân quí của một cái bút đang viết, cái chất xanh của một cây cảnh trên bàn.
Mình cũng như nhiều người Âu Mỹ đúng là đang hành trình đi tìm nẻo bước sống sung túc thật, trong cuộc sống đơn giản thường ngày: tập luyện con mắt nhìn để thấy được những kỳ diệu như van Gogh. Mình đi Arles tràn ngập nắng vàng nơi van Gogh đã vẽ những bức tranh nổi tiếng nhất, vào xem những bức tranh nghệ thuật của van Gogh trong bảo tàng viện Orsay ở Paris, hay đi lên Auvers-sur-Oise thăm ngôi mộ nhà nghệ sĩ vẫn còn sống mãi bên những bông hướng dương thật tươi do bao người ngưỡng mộ đưa tới.
Sau những bon chen vật lộn của xã hội mới, và những đấm đá ăn thua đủ của các chủ nghĩa, con người đang có khuynh hướng tìm về những gì mà chính Phúc Âm đã đề cao: qua những gì đơn sơ bình lặng, người ta khám phá ra những phép lạ của đời sống. Sự có mặt hít thở từng phút giây trên mặt đất này chẳng phải là một phép lạ của sự sống sao? Cuộc đời thật giầu có, vậy mà nền văn minh hiện đại lại chỉ làm cho con người mỗi ngày mỗi mù tối và nghèo nàn thêm ra! Thế nên con xin ca vang lời thánh vịnh 139:
Tạng phủ con, chính Ngài đã cấu tạo,
Dệt tấm hình hài trong dạ mẫu thân con.
Tạ ơn Chúa đã dựng nên con cách lạ lùng,
Công trình Ngài xiết bao kỳ diệu,
Hồn con đây biết rõ mười mươi.
Lm. Dũng Lạc Trần Cao Tường
[i] Rita Gilbert, Living with Art, Alfred Knopf, trang 3.
[ii] Thư viết cho em là Theo, Living with Art, trang 24.
[iii] Thư gửi Theo 16.9.1888.