Tin Vui 13 B – THỜI ĐIỂM TÌM CHỮA BỆNH UNG THƯ
Nhìn vào số người qua đời trong một cộng đồng tương đối nhỏ trong năm qua, mọi người lấy làm lo sợ, vì do tai nạn hay những bệnh khác thì lẻ tẻ, còn do bệnh ung thư thì đã chiếm trên một nửa. Ung thư đúng là chứng bệnh của thời đại: một số tế bào phát triển bất bình thường do sự ô nhiễm và rối loạn của môi sinh, không khí và đồ ăn nhiễm hóa chất độc, quá nhiều tia sóng điện tử làm đảo lộn hệ thống cơ thể, và thêm vào là tình trạng tâm thần bất ổn, luôn bị căng thẳng và quá lo âu trong một xã hội với đà tiến ngột ngạt, khiến nảy sinh mầm mống ung thư. Rồi những mầm ung thư lại phát triển quá nhanh làm hủy hoại tất cả mọi tế bào khác trong một thời gian thật ngắn. Mà cho đến nay thì vẫn chưa tìm ra phương cách nào chữa trị cả.
Đây cũng là điềm thời đại, lúc mà văn minh con người tự phụ đã lên cao điểm ở cuối thế kỷ 20, thì cũng là lúc mọi người kinh hoàng nhận ra rằng cả một hệ thống văn minh này đang lâm vào tình trạng ung thư, nghĩa là đang bị lệch hỏng từ cấu trúc, có cái gì mất thăng bằng, không còn hợp với trật tự lớn quân bằng mà Tạo Hóa đã xếp đặt, vì thế mà nẩy sinh sự tự hủy và hủy hoại lẫn nhau một cách khủng khiếp.
NỖI BUỒN THẾ KỶ 20
Trong báo Time ngày 28.8.1995, Robert Wright đã nhận định về hiện trạng “Nỗi Buồn Thế Kỷ 20” khi mà người Âu Mỹ đang bị cái vòng “văn minh” quay cho xây xẩm mặt mày:
“Trong cuộc sống hằng ngày, có những lúc thật sự có một cái gì không ổn: hoặc là chúng ta bị đè nặng bởi một náo động quá lớn do công việc hằng ngày; hoặc bị làm chai lì vì cảm giác bị xã hội cô lập; hoặc sa lầy trong một tâm tư về cuộc sống vô nghĩa. Cũng có khi bị đảo lộn bởi một tình trạng lo lắng không sao giải tỏa; hoặc không còn cảm thức được ý nghĩa của thời gian vì phải ngụp lặn trong những tuần lễ làm việc dài dài. Dù cho nguồn gốc của những căng thẳng tinh thần là gì, thỉnh thoảng chúng ta vẫn có cảm tưởng đời sống hiện thời không phải là những gì chúng ta mong ước mà chỉ là những gì chúng bị áp đặt”
Mấy nhà tâm lý về tiến hóa (evolutionary psychology) cho biết lý do: vì cấu trúc xã hội xoay tầm bậy quá khác với cấu trúc di truyền tự nhiên của thân tâm nên sinh bấn loạn. Đưa một hình ảnh bình dân dễ hiểu: một người bị quay một chục vòng rồi buông ra là lảo đảo té xuống ngay, là vì cái nhịp độ ở ngoài và trong cơ thể không đi được với nhau. Cũng giống như một người lần đầu tiên đi tàu, bị nhiều đợt sóng nhồi. Nhịp sóng và nhịp cơ thể không quen nhau thành ra say quá sức.
Như vậy có nghĩa là cấu trúc của xã hội, hay cái nền văn minh này đang bất ổn, không tự nhiên, không hợp cho con người bình thường. Cả một xã hội bị bệnh. Thế giới ngày nay là một môi trường khó sống, thuận lơi để các bệnh tâm thần phát sinh. Con người của thế kỷ này nhiều thô bạo hơn là vị tha hiền hòa. Thân tâm con người không hợp với kiểu sống kỹ thuật quá cao, quá thành thị, mỗi người một hộp vuông tách biệt cô đơn, quá đòi hỏi với những tiêu chuẩn và người mẫu trong Tivi thành luôn cảm thấy bất ổn và bất mãn.
Trước đây “chúng ta đánh giá chúng ta qua người trong làng. Nhưng giờ đây chúng ta so sánh đời sống với rất nhiều giả tưởng trong Ti-Vi. Vợ hoặc chồng mình, cha mẹ, con cái có thể rất là bất tương xứng khi so sánh. Vì thế chúng ta bất mãn với họ, và bất mãn ngay cả với chính chúng ta”.
Các bà cứ phải lo sửa mắt, mũi, miệng, cằm, vì thấy hình người mẫu “model” trên báo mướt thế cơ mà. Các ông thì chê vợ cười chưa tình đủ bằng con tài tử đóng phim. Có biết đâu người ta đã phải tốn cả mấy triệu để kiếm cho ra một đứa tập cười như vậy đấy, chứ về nhà nó là đứa nhăn nhất xóm.
MÁT DÂY CHẠM ĐIỆN
Ngày 10 tháng 12 năm 1995 giải Nobel về hóa học được trao cho ba nhà bác học khảo cứu về lớp khí ozone bao quanh trái đất là các ông Mario Molina, Sherwood Rowland và Paul Crutzen.
Từ năm 1974 nhiều người đã nói tới lớp khí này bị các chất ga CFC từ những bình xịt, tủ lạnh v.v. ăn mỏng ra, khiến cho khí hậu trở thành nóng lạnh bất thường, vì tầng ozone loãng quá không chắn được sức nóng mặt trời, và không chặn được tia tử ngoại kỹ nữa nên dễ sinh ung thư. Hiện nay ở Nam cực đã bị thủng một lỗ lớn.
Trước đây nhiều nhà buôn chống lại lý thuyết về ozone vì sợ không bán được hàng. Nhưng nay thì các nhà bác học đã chứng minh rành rành! Thì chính con người tạo ra cái bệnh ung thư, mát dây, chạm điện, vì làm mất trật tự của thiên nhiên. Mình đang phải tự trả giá. Hèn chi mấy năm qua xẩy ra nhiều hiện tượng lạ: mùa hè 1995 ở miền Bắc phía Chicago chết nóng cả mấy trăm mạng; mùa đông 1996 lại lạnh quá làm chết nhiều người.
TIN VUI GỬI NGƯỜI TÌM CHỮA BỆNH LẠ
Tách rời khỏi nhịp sống chung của trời đất, đảo lộn trật tự của cuộc tạo dựng và của luân lý là mầm mống của những chứng bệnh bất trị của thời đại. Vì thế mà lâu lâu lại thấy nói tới một thứ bệnh lạ. Như vậy việc chữa trị phải bắt đầu từ một căn bản sâu xa hơn là những kiếm tìm vi khuẩn trong phòng thí nghiệm. Đó là tìm lại niềm tin cho cuộc hiện hữa sinh ra trên mặt đất này, để tìm hòa vào lại nhịp sống đích thật là chính Đấng Tạo Hóa.
Tin Vui tuần này kể lại hai câu truyện chữa bệnh lạ, đặc biệt truyện về “một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã 12 năm, bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành”. Lập tức huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh” (Mc 5:25-29).
Niềm tin vào Đức Giêsu là Đấng Toàn Năng đã chữa người đàn bà khỏi thứ bệnh lạ. Mọi rối loạn mất thăng bằng chỉ có thể ổn định khi hòa được vào sức sống mới của Chúa. Mình tin như vậy và rón rén lấy tay chạm đến Người vẫn đang có mặt trong cuộc sống bây giờ. Và mình tìm lại được sinh lực. Đó cũng là cảm nghiệm của một người trẻ sau những rã rời bấn loạn, đã tìm được nhịp sống qua Niềm Tin và ghi lại thành lời tâm sự:
Ta theo nhịp thở miệt mài
Tìm đường lên núi hát bài thánh ca.
Lâu rồi mười mấy năm qua
Bước chân viễn xứ hững hờ niềm Tin.
Soi gương nhìn lại chính mình
Men say đã thấm nhuộm tình đời cay.
Giật mình lạ lẫm thân gầy
Ơ hay có phải ta đây không kìa?!
Kiếp ngắn dài, một mộ bia
Xoay vần cát bụi ngày lìa dương gian.
Dừng chân đếm túi hành trang,
Những gì còn lại chuỗi vàng lời kinh.
Cố Lm. Dũng Lạc Trần Cao Tường