Thứ Sáu, 24.04.2020 – Thiên Chúa Say Mê Con Người
Tuần II Mùa Phục Sinh
Thánh Fiđêlê Sigmaringen, Linh mục, tử đạo1Sinh năm 1577 tại Sigmaringen và thuộc dòng Thánh Phanxicô. Thánh nhân có ơn Chúa ban đặc biệt để củng cố đức tin Công giáo, nhiều người thuộc bè rối đã ăn năn trở lại. Ngài bị những kẻ âm mưu hãm hại và mất năm 1622. Ngài đã làm nhiều phép lạ.
Cv 5,34-42 • Tv 26,1.4.13-14 • Ga 6,1-15
Lời Chúa
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan
Khi ấy, Chúa Giêsu đi sang bên kia biển Galilêa, cũng gọi là Tibêria. Có đám đông dân chúng theo Người, vì họ đã thấy những phép lạ Người làm cho những kẻ bệnh tật. Chúa Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ. Lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái đã gần tới. Chúa Giêsu ngước mắt lên và thấy đám rất đông dân chúng đến với Người. Người hỏi Philipphê: “Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?” Người hỏi như vậy có ý thử ông, vì chính Người đã biết việc Người sắp làm. Philipphê thưa: “Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một chút”.
Một trong những môn đệ, tên là Anrê, em ông Simon Phêrô, thưa cùng Người rằng: “Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người”. Chúa Giêsu nói: “Cứ bảo người ta ngồi xuống”. Nơi đó có nhiều cỏ, người ta ngồi xuống, số đàn ông độ năm ngàn. Bấy giờ Chúa Giêsu cầm lấy bánh và khi đã tạ ơn, Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, và cá cũng phân phát như thế, ai muốn bao nhiêu tuỳ thích. Khi họ đã no nê, Người bảo các môn đệ: “Hãy thu lấy những miếng còn lại, kẻo phí đi”. Họ thu lại mười hai thúng đầy bánh vụn do năm chiếc bánh lúa mạch người ta đã ăn mà còn dư.
Thấy phép lạ Chúa Giêsu đã làm, người ta đều nói rằng: “Thật ông này là Đấng Tiên tri phải đến trong thế gian”. Vì Chúa Giêsu biết rằng người ta sẽ đến bắt Người để tôn làm vua, nên Người lại trốn lên núi một mình.
Nghe suy niệm Lời Chúa
Nguồn: chanlyviet.net – Đài Chân Lý Á Châu
Sống Lời Chúa:
Chúa Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ. (Ga 6,3)
Thiên Chúa Say Mê Con Người
“Ngắm tầng trời tay Chúa sáng tạo, muôn trăng sao Chúa đã an bài, thì con người là chi, mà Chúa cần nhớ đến, phàm nhân là gì, mà Chúa phải bận tâm?” (Tv 8). Tình yêu dưới đất thấp đã là một huyền nhiệm, làm thế nào để hiểu thấu tình yêu của trời cao. Vậy nên, cái chết của Chúa Giêsu trên thập giá đã trở thành cớ vấp phạm cho người Do Thái, và mãi là sự điên rồ đối với mỗi người chúng ta. Tại sao Thiên Chúa không ở trên cao tha thứ cho trần gian tội luỵ mà phải sinh làm người, chịu nạn chịu chết, rồi mới có thể cứu độ con người?
Một Thiên Chúa lại trở thành con người bình thường, sinh ra trong hang đá máng cỏ, lớn lên trong vất vả lao nhọc như những người lao động bình thường nhất. Sống đời rao giảng Nước Trời hết sức gần gũi với những người đau khổ tật nguyền. Không chỉ dừng lại ở tình yêu, bài Tin Mừng hôm nay còn cho thấy hình ảnh rất tinh khôi đẹp đẽ về tình thầy trò: “Chúa Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ“.
Người đã làm tất cả vì loài người chúng ta, được yêu thương và cũng bị thù ghét chỉ vì muốn cứu độ chúng ta: “Người đã mang lấy các tật nguyền của ta, và gánh lấy các bệnh hoạn của ta”.
Lm. Phêrô Nguyễn Đức Thắng
Lạy Chúa, nguồn TÌNH YÊU! Chúng con là gì mà sao Chúa bận tâm?
Quyết tâm: Tập sống phó thác vào Thiên Chúa.
Nguồn: Sống Lời Chúa – Bayard Việt Nam