Thầy truyền cho con: Trỗi dậy đi
CHÚA NHẬT 13 THƯỜNG NIÊN
Thánh Olivier Plunkett, Giám mục, tử đạo
Kn 1,13-15; 2,23-24
2 Cr 8,7.9.13-15 .
Mc 5,21-43
Lời Chúa
21 Đức Giê-su xuống thuyền, lại trở sang bờ bên kia. Một đám rất đông tụ lại quanh Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển Hồ.22Có một ông trưởng hội đường tên là Gia-ia đi tới. Vừa thấy Đức Giê-su, ông ta sụp xuống dưới chân Người,23 và khẩn khoản nài xin: “Con bé nhà tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu thoát và được sống.”24 Người liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người.
25 Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm,26 bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác.27 Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo của Người.28 Vì bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu.”29 Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh.30 Ngay lúc đó, Đức Giê-su thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi: “Ai đã sờ vào áo tôi? “31 Các môn đệ thưa: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi: ” Ai đã sờ vào tôi? “32 Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó.33 Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người.34 Người nói với bà ta: “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.”
35 Đức Giê-su còn đang nói, thì có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo: “Con gái ông chết rồi, làm phiền Thầy chi nữa? “36 Nhưng Đức Giê-su nghe được câu nói đó, liền bảo ông trưởng hội đường: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi.”37 Rồi Người không cho ai đi theo mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là ông Gio-an.38 Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Đức Giê-su thấy người ta khóc lóc, kêu la ầm ĩ.39 Người bước vào nhà và bảo họ: “Sao lại náo động và khóc lóc như vậy? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy! “40 Họ chế nhạo Người. Nhưng Người bắt họ ra ngoài hết, rồi dẫn cha mẹ đứa trẻ và những kẻ cùng đi với Người, vào nơi nó đang nằm.41 Người cầm lấy tay nó và nói: “Ta-li-tha kum”, nghĩa là: “Này bé, Thầy truyền cho con: trỗi dậy đi! “42 Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã mười hai tuổi. Và lập tức, người ta kinh ngạc sững sờ.43 Đức Giê-su nghiêm cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn.
Lời Chúa trong giờ kinh gia đình
Nguồn: tgpsaigon.net – Thu âm: Anh Tuấn
Thầy truyền cho con: Trỗi dậy đi
Vâng, phải có con tim rất gắn bó mới có thể đến Lộ Đức, bởi kinh nghiệm thật là mãnh liệt. Đau khổ hiện diện ở đó, dữ dội, cứu độ… Nhưng cũng có niềm hứng khởi nữa. Đôi khi nó mãnh liệt đến mức có thể giết chết, và tôi đã hiểu, tại sao ở Lộ Đức, người ta không thể thấy Chúa nếu không chết đi. Bởi cảm xúc nâng chúng ta lên vào mỗi thời điểm của cuộc sống.
Không có chỗ cho sự thán phục. ít nhất là trong những gì liên quan đến chúng tôi, những người thiện nguyện nhất thời. Chúng tôi làm tùy theo khả năng, và ai có thể đi Lộ Đức thì phải đi. Người cần phải thán phục, đó là các người bệnh! Vâng, phải thán phục những tấm gương ấy, họ đang sống một cuộc đời bi thảm, bị chôn vùi trong thân xác hay trong tâm linh, vậy mà bất chấp tất cả, vẫn hy vọng và biết yêu thương. Hy vọng dù chẳng còn gì để hy vọng… Câu nói thật đẹp này của Thánh Phaolô muốn nói đến niềm tin tưởng tuyệt đối vào Thiên Chúa, và có nghĩa là vẫn còn hy vọng khi xét về mặt con người, không còn chút hy vọng nào lóe lên. Chính nơi đây, trong tâm hồn và thân xác những người bệnh này, mà câu nói ấy vang lên ý nghĩa! Họ trả giá thời gian dâng hiến bằng đồng tiền của thiên quốc, và mở ra cho chúng ta những cánh cửa Trời, mỗi ngày rộng hơn một chút.
Isabelle Prêtre
Journal d’une hospitalière à Lourdes (Éditions Saint Augustin)
Nguồn CALENDRIER SAINT-PAUL 2018
Chuyển ngữ: Phaolô Nguyễn Anh Võ CVK67