Nỗi bất hạnh nào?
Thứ Sáu Tuần XIX Mùa Thường Niên
Ed 16,1-15.60.63
Mt 19,3-12
Lời Chúa
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, có những người biệt phái đến cùng Chúa Giêsu và hỏi thử Người rằng: “Có được phép rẫy vợ vì bất cứ lẽ gì không?” Người đáp: “Nào các ông đã chẳng đọc thấy rằng: Từ thuở ban đầu, Tạo Hoá đã dựng loài người có nam có nữ, và Người đã phán: Bởi thế nên người nam sẽ bỏ cha mẹ mà kết hợp với vợ mình, và cả hai sẽ nên một thân xác? Cho nên họ không còn là hai, nhưng là một thân xác. Vậy điều gì Thiên Chúa đã kết hợp, thì loài người không được phân ly”. Họ hỏi lại: “Vậy tại sao Môsê đã truyền cấp tờ ly hôn mà cho rẫy vợ?” Người đáp: “Vì lòng chai đá của các ông mà Môsê đã cho phép các ông rẫy vợ; nhưng từ ban đầu thì không có như vậy. Tôi bảo các ông rằng: Ai rẫy vợ, trừ tố gian dâm, và đi cưới vợ khác, thì phạm tội ngoại tình. Và ai cưới người đã bị rẫy, cũng phạm tội ngoại tình”.
Các môn đệ thưa Người rằng: “Nếu sự thể việc vợ chồng là như thế, thì tốt hơn đừng cưới vợ”. Người đáp: “Không phải mọi người hiểu được điều ấy, nhưng chỉ những ai được ban cho hiểu mà thôi. Vì có những hoạn nhân từ lòng mẹ sinh ra, có những hoạn nhân do người ta làm nên, và có những người vì Nước Trời, tự trở thành hoạn nhân. Ai có thể hiểu được thì hiểu”.
Bản dịch của Uỷ Ban Phụng Tự, HĐGMVN
NS Trái Tim Đức Mẹ đánh máy vi tính
Nguồn: thanhlinh.net
Lời Chúa trong giờ kinh gia đình
Nguồn: tgpsaigon.net – Thu âm: Anh Tuấn
Nỗi bất hạnh nào?
Hạnh phúc có thật. Bà Simone Weil không chỉ thoáng thấy nó. Ngôi nhà, nơi tìm thấy hạnh phúc, có thật – có thể là Hội Thánh chăng? Vị trí, nơi tìm thấy chân lý, có thật, điều mà bà đã tìm kiếm bao lâu nay, có thật, nhưng không phải cho bà. Bà đã tin rằng mình tìm thấy, vậy mà mọi thứ sụp đổ.
Những nơi chốn mà bà gợi lên là những nơi chốn đầy bất hạnh hay phù phiếm và không khó nhận ra dấu vêt: căn ngục tối khi bà đi thăm người anh bị giam trong chiến tranh, phòng chờ ở nhà ga trong thời bị đi đày và bỏ trốn, những phòng khách sang trọng nơi môi trường bà sống, nhưng bà lại rất ghét vì chúng chẳng có nghĩa lý gì. Những nơi ấy, chẳng có dấu ấn thiêng liêng gì với bà – cho dù chúng có thể là những nơi tốt lành cho kẻ khác vào những lúc nào đó trong đời – những nơi chốn đã chẳng mang lại gì cho bà ngoài nỗi đớn đau khắc khoải, và bà càng ngày càng ý thức rằng những nơi chốn ấy là chỗ đích thực, chỗ duy nhất của mình, hay nói đúng hon, bà chẳng có chỗ nào cả. Chỗ của bà là “bất cứ đâu”, nghĩa là không đâu cả. Bà dấn sâu vào trong nỗi bất hạnh của mình đến chết đi được.
Nỗi bất hạnh nào?
Trước hết đó là nỗi bất hạnh của những người khác mà bà phải chứng kiến, không thể rời mắt ra được.
Marie-Pascale Ducrocq
L’appel universel de Simon Weil (Éditions Saint Augustin)
Nguồn CALENDRIER SAINT-PAUL 2018
Chuyển ngữ: Phaolô Nguyễn Anh Võ CVK67