Mọi sự đều có thể đối với người tin
Thứ hai, tuần 8 Mùa Thường Niên
Thánh Eugène Mazenod, lập Dòng Hiến Sĩ Đức Mẹ (OMI)
Thánh Christophe Magallanes và 24 bạn tử đạo
Gc 3,13-18
Mc 9,14-29
Lời Chúa
14 Khi Đức Giê-su và ba môn đệ trở lại với các môn đệ khác, thì thấy một đám người rất đông đang vây quanh các ông, và các kinh sư tranh luận với các ông.15 Thấy Đức Giê-su, lập tức tất cả đám đông kinh ngạc. Họ chạy lại chào Người.16 Người hỏi các môn đệ: “Anh em tranh luận gì với họ thế? “17 Một người trong đám đông trả lời: “Thưa Thầy, tôi đã đem con trai tôi lại cùng Thầy; cháu bị quỷ câm ám.18 Bất cứ ở đâu, hễ quỷ nhập vào là vật cháu xuống. Cháu sùi bọt mép, nghiến răng, cứng đờ người ra. Tôi đã nói với các môn đệ Thầy để họ trừ tên quỷ đó, nhưng các ông không làm nổi.”19 Người đáp: “Ôi thế hệ cứng lòng, không chịu tin! Tôi phải ở cùng các người cho đến bao giờ, còn phải chịu đựng các người cho đến bao giờ nữa? Đem nó lại đây cho tôi.”20 Người ta đem nó lại cho Người. Vừa thấy Người, quỷ liền lay nó thật mạnh, nó ngã xuống đất, lăn lộn, sùi cả bọt mép.21 Người hỏi cha nó: “Cháu bị như thế từ bao lâu rồi? ” Ông ấy đáp: “Thưa từ thuở bé.22 Nhiều khi quỷ xô nó vào lửa hoặc đẩy xuống nước cho nó chết. Nhưng nếu Thầy có thể làm được gì, thì xin chạnh lòng thương mà cứu giúp chúng tôi.”23 Đức Giê-su nói với ông ta: “Sao lại nói: nếu Thầy có thể? Mọi sự đều có thể đối với người tin.”24 Lập tức, cha đứa bé kêu lên: “Tôi tin! Nhưng xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của tôi! “25 Khi thấy đám đông tuôn đến, Đức Giê-su quát mắng tên quỷ: “Thần câm điếc kia, Ta truyền cho ngươi: ra khỏi đứa bé và không được nhập vào nó nữa! “26 Quỷ thét lên, lay nó thật mạnh, rồi ra khỏi. Đứa bé ra như chết, khiến cho nhiều người nói: “Nó chết rồi! “27 Nhưng Đức Giê-su cầm lấy tay nó, đỡ nó dậy, và nó đứng lên.28 Khi Người vào nhà, các môn đệ mới hỏi riêng Người: “Tại sao chúng con đây lại không trừ nổi tên quỷ ấy? “29 Người đáp: “Giống quỷ ấy, chỉ có cầu nguyện mới trừ được thôi.”
Mọi sự đều có thể đối với người tin
Cha của đứa trẻ, người vừa lên tiếng tuyên xưng niềm tin, lại cũng đồng thời nhìn nhận sự cứng tin của mình, và tự đặt mình vào trong “thế hệ cứng lòng”. Thật là mâu thuẫn, giải quyết sao đây? Có phải hành vi đức tin của người cha chưa trọn vẹn, hay là ông không thành thật lắm? Có phải lời van xin giúp đỡ của ông là để bù đắp cho một lời tuyên xưng bị xem là quá vội vàng, và do đó, hơi phô trương, mặc dù nó giống như là bàn tay đưa ra của kẻ đang nhào xuống trong sự cứng tin của mình.
Thật ra, nghịch lý chỉ là ở bên ngoài thôi, vì người tin thành thật là người ý thức được sự yếu đuối của mình và biết kết nối nó với hành vi đức tin, và do đó, không ngừng tìm sự trợ giúp từ một sức mạnh khác với sức mạnh của chính mình.
Như vậy, ta có thể nói rằng lời van xin giúp đỡ tiếp theo lời tuyên xưng, tự nó cũng là một thành tố của hành vi đức tin. Đáng chú ý là cả hai lời đó, lời tuyên xưng và lời van xin giúp đỡ, đều cùng nhắm đến một người, Đức Giêsu: Đấng nắm quyền chữa lành con người khỏi bệnh tật và quỷ ám thì cũng có khả năng gìn giữ họ trong niềm tin. Qua lời van xin của mình, người cha của đứa trẻ bị động kinh là tiếng vọng và là gương mẫu của những người, trong Hội Thánh, đang dâng lên Đức Kitô món quà là sự mỏng manh của họ.
Simon Légasse
Tin Mừng Maccô (Cerf.)
Nguồn CALENDRIER SAINT-PAUL 2018
Chuyển ngữ: Phaolô Nguyễn Anh Võ CVK67