Đột nhiên bắt được một kho tàng dấu trong ruộng. Wow ! Chắc hẳn cũng có lần chúng ta ước gì mình là kẻ hạnh phúc ấy bạn nhỉ ! Thế nhưng, bạn cũng có thể là kẻ hạnh phúc đấy, nếu biết khám phá ra kho tàng trong chính bạn và quanh bạn. Một kho tàng không phải đem dấu vì sợ bị lấy mất, trái lại càng sẻ chia càng thêm giàu có : đó là sống trọn vẹn giây phút hiện tại bằng tình yêu của Thiên Chúa đối với mọi người. Đức Kitô chính là kho tàng được chôn trong lòng đất 3 ngày và đã đem lại sự giàu sang vĩnh cửu cho nhân loại khi Người được ra khỏi lòng đất.
Không có một thời điểm nào tốt đẹp và hạnh phúc bằng hiện tại cả.
Cuộc sống của bạn luôn bị quay cuồng bởi các thách đố, các đòi hỏi và yêu cầu. Tốt nhất là bạn nên nhận thấy rằng hiện tại là thời gian hạnh phúc nhất của mình mặc dù cuộc sống đầy rẫy khó khăn và muộn phiền. Vì hạnh phúc là hành trình, chứ không phải là điểm đến.
Không nên chờ đợi nữa, chờ đợi tốt nghiệp ra trường, chờ đợi ngày trở lại trường, chờ đợi xuống thêm vài ký, lên thêm vài ký, chờ đợi việc làm mới, chờ đợi ngày kết hôn, mong đợi đến tối thứ sáu, sáng chủ nhật, đợi có một chiếc xe mới, đợi trả nợ xong, trông chờ xuân đến, hạ về, đợi đến đầu tháng, cuối tháng, đợi nghe bản nhạc hay trong radio, chờ ngày từ giã cõi đời, ngày tái sinh …… trước khi quyết định sống thật hạnh phúc.
Cũng đừng đợi phải nhìn thấy một nụ cười rồi mới mỉm cười lại!
Đừng đợi đến khi được yêu thương rồi mới yêu thương.
Đừng đợi đến khi cô đơn mới nhớ ra bạn bè.
Đừng đợi đến khi có một công việc vừa ý, rồi mới làm việc.
Đừng đợi có thật nhiều rồi mới chia sẻ đôi chút.
Đừng đợi đến khi vấp ngã, mới nhớ đến những lời khuyên.
Đừng đợi có thật nhiều thời gian, rồi mới khởi đầu công việc.
Đừng đợi đến khi làm người khác buồn lòng rồi mới xin lỗi.
Đừng đợi! Vì không biết….Bạn sẽ đợi……bao lâu !!
Hãy sống và hưởng từng giây phút.
Cách đây rất lâu, ở một cuộc thi Thế Vận Hội tại Seattle, có 9 nhà điền kinh khoẻ mạnh và cường tráng tham gia, họ chuẩn bị bắt đầu cuộc thi chạy bộ 100m.
Tiếng súng nổ báo hiệu cuộc thi bắt đầu. Tất cả mọi người đều chạy và muốn thắng cuộc đua, nhưng có một thanh niên trợt chân và ngã quỵ xuống. Cậu ta bắt đầu khóc.
Tám người kia nghe tiếng khóc. Họ chạy chậm lại, quay đầu nhìn, cuối cùng ngưng chạy và quay trở lại… Tất cả 8 người…Một cô gái ngồi xuống và hỏi chàng thanh niên bị trợt té: “Đã thấy đỡ chưa?”….Sau đó, tất cả 9 người vai sánh vai cùng nhau bước đến lằn mức thắng.
Tất cả khán giả đều đứng lên và đồng loạt vỗ tay. Và tràng vỗ tay đã kéo dài rất lâu. Tất cả mọi người chứng kiến sự việc ngày hôm đó thường kể lại chuyện này cho ngưòi khác nghe.
Ồ! Chẳng phải hạnh phúc lớn nhất của một nhà thể thao là đạt được chiến thắng sao? Vậy tại sao..?
Vì tận cùng trong thâm tâm của chúng ta đều hiểu rằng, điều quan trọng nhất trong cuộc sống không phải là thắng cuộc.
Điều quan trọng nhất trong cuộc sống là giúp kẻ khác thắng. Mặc dù việc này có làm chậm công việc của chúng ta hoặc thay đổi cuộc thi đua.
“Một ngọn nến không bị mất giá trị khi nó được dùng để mang ánh sáng đến cho người khác.” Ngọn nến đêm Vọng Phục Sinh được ca tụng là ánh sáng không bao giờ tàn lụi, vì nó tượng trưng cho chinh Đấng Sống Lại và vì ánh sáng ấy đã được chuyền đến tay từng Kitô hữu.
Lạy Chúa xin dạy chúng con biết sống chia sẻ hạnh phúc cho người khác, để làm bừng lên Ánh Sáng Phục Sinh mà Chúa đã chia sẻ cho chúng con. Như thế, khi Người trở lại, chúng con cũng hy vọng được chia sẻ với Người hạnh phúc đời đời trong Ánh Sáng vĩnh cửu. Alleluia.