ĐTC Phanxicô – Loạt Bài Giáo lý về Chúa Thánh Thần và Hiền Thê – 15. Các hoa trái của Chúa Thánh Thần: Niềm Vui
Bài 15. Các hoa trái của Chúa Thánh Thần: Niềm Vui
Anh chị em thân mến, chào anh chị em buổi sáng!
Sau khi nói về ơn thánh hoá và các đặc sủng, hôm nay tôi muốn cùng anh chị em suy ngẫm về một thực tại thứ ba. Thứ nhất là ơn thánh hoá; thứ hai là các đặc sủng; và thực tại thứ ba là gì? Đó là một thực tại gắn liền với hoạt động của Chúa Thánh Thần: “hoa trái của Thánh Thần”. Điều này nghe có vẻ lạ lẫm. Vậy hoa trái của Thánh Thần là gì? Thánh Phaolô đã nêu ra một danh sách trong thư gửi tín hữu Galát. Ngài viết như sau, hãy lắng nghe cẩn thận:
“Hoa trái của Thánh Thần là bác ái, hoan lạc, bình an, nhẫn nại, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hoà và tiết độ” (Gl 5,22). Có chín điều: đó chính là “hoa trái của Thánh Thần”. Nhưng thực sự, “hoa trái của Thánh Thần” có nghĩa là gì?
Khác với các đặc sủng, vốn được Chúa Thánh Thần ban cho ai Ngài muốn và khi nào Ngài muốn vì lợi ích của Hội Thánh, các hoa trái của Thánh Thần – tôi xin nhắc lại: bác ái, hoan lạc, bình an, nhẫn nại, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hoà và tiết độ – là kết quả của sự cộng tác giữa ơn thánh và tự do của con người. Những hoa trái này luôn thể hiện sự sáng tạo của con người, nơi mà “đức tin hành động nhờ đức ái” (x. Gl 5,6), đôi khi theo những cách đầy bất ngờ và tràn ngập niềm vui. Không phải ai trong Hội Thánh cũng có thể trở thành tông đồ, không phải ai cũng có thể trở thành ngôn sứ, không phải ai cũng có thể trở thành nhà truyền giáo, không phải ai cũng vậy. Nhưng tất cả chúng ta, không phân biệt, đều có thể và phải trở nên những con người sống đức ái, nhẫn nại, khiêm nhường, và là những người kiến tạo hoà bình. Tất cả chúng ta, đúng vậy, đều phải sống bác ái, phải nhẫn nại, phải khiêm nhường, và là những người làm việc vì hoà bình, chứ không phải gây chiến tranh.
Trong số các hoa trái của Thánh Thần được Thánh Tông đồ liệt kê, tôi muốn đặc biệt nhấn mạnh đến một hoa trái, khi nhớ lại những lời mở đầu của Tông huấn Evangelii Gaudium: “Niềm vui của Tin Mừng tràn ngập tâm hồn và cuộc sống của những ai gặp gỡ Chúa Giêsu. Những ai đón nhận lời mời gọi cứu độ của Ngài sẽ được giải thoát khỏi tội lỗi, nỗi buồn, sự trống rỗng và cô đơn. Với Chúa Giêsu, niềm vui luôn được tái sinh không ngừng” (số 1). Dĩ nhiên, sẽ có những lúc buồn phiền, nhưng bình an luôn hiện diện. Với Chúa Giêsu, niềm vui và bình an luôn đồng hành.
Niềm vui, hoa trái của Chúa Thánh Thần, giống như bất kỳ niềm vui nhân loại nào khác, đều mang lại cảm giác tròn đầy và thoả mãn, khiến ta mong muốn nó kéo dài mãi mãi. Tuy nhiên, chúng ta đều biết từ kinh nghiệm rằng điều này không thể xảy ra, vì mọi thứ ở trần gian này đều chóng qua. Mọi sự đều chóng qua. Chúng ta hãy cùng suy nghĩ: tuổi trẻ, sự tươi trẻ – rồi cũng qua mau; sức khỏe, sức mạnh, sự sung túc, tình bạn, tình yêu… Chúng có thể kéo dài cả trăm năm, nhưng rồi cuối cùng… cũng không còn nữa. Chúng nhanh chóng qua đi. Thêm vào đó, ngay cả khi những điều này không chóng qua, thì sau một thời gian, chúng cũng không còn đủ thoả mãn, thậm chí trở nên nhàm chán. Như Thánh Augustinô đã thưa với Thiên Chúa: “Chúa đã dựng nên chúng con cho Ngài, và tâm hồn chúng con mãi xao xuyến cho đến khi được an nghỉ trong Ngài.” [1] Đó chính là sự xao xuyến của tâm hồn khi kiếm tìm chân – thiện – mỹ: vẻ đẹp, bình an, tình yêu và niềm vui.
Niềm vui của Tin Mừng, niềm vui mang tính Phúc Âm, khác với bất kỳ niềm vui nào khác, có thể được đổi mới mỗi ngày và trở nên lan toả. “Chỉ nhờ vào cuộc gặp gỡ – hoặc cuộc gặp gỡ được đổi mới – với tình yêu của Thiên Chúa, một tình yêu nở hoa thành tình bạn phong phú, chúng ta được giải thoát khỏi sự chật hẹp và tự quy chiếu nơi chính mình. … Đây chính là nguồn mạch và cảm hứng cho mọi nỗ lực loan báo Tin Mừng của chúng ta. Bởi lẽ, nếu chúng ta đã lãnh nhận tình yêu đem lại ý nghĩa cho cuộc đời mình, làm sao chúng ta có thể không chia sẻ tình yêu ấy với người khác?” (Evangelii Gaudium, 8).Đây là đặc tính kép của niềm vui như một hoa trái của Thánh Thần: không chỉ không bị bào mòn bởi thời gian, mà niềm vui ấy còn nhân lên khi được chia sẻ với người khác! Niềm vui đích thực là niềm vui được sẻ chia; thậm chí, niềm vui ấy còn lan rộng.
Cách đây năm thế kỷ, một vị thánh tên là Philip Neri đã sống tại Rôma – ngay tại thành phố này. Ngài được ghi nhớ trong lịch sử như vị thánh của niềm vui. Hãy lắng nghe điều này thật cẩn thận: vị thánh của niềm vui. Ngài thường nói với những đứa trẻ nghèo khổ và bị bỏ rơi trong nhà nguyện của mình: “Các con của cha, hãy vui tươi; cha không muốn các con lo lắng hay buồn bã. Với cha, chỉ cần các con không phạm tội là đủ.” Và ngài cũng thường nói: “Hãy sống tốt, nếu có thể!” Tuy nhiên, điều ít người biết đến hơn là nguồn gốc của niềm vui ấy. Thánh Philip Neri có một tình yêu sâu thẳm dành cho Thiên Chúa, đến nỗi đôi khi dường như trái tim của ngài muốn vỡ tung trong lồng ngực. Niềm vui của ngài, theo đúng nghĩa trọn vẹn nhất, chính là một hoa trái của Thánh Thần. Ngài đã tham dự Năm Thánh 1575 và làm phong phú thêm Năm Thánh này bằng việc thực hành, và sau đó duy trì, truyền thống thăm viếng Bảy Nhà Thờ tại Rôma. Vào thời của mình, ngài là một nhà truyền giáo đích thực qua niềm vui. Ngài có được niềm vui này như chính Chúa Giêsu – Đấng luôn tha thứ, tha thứ tất cả. Có thể một số người trong chúng ta sẽ nghĩ: “Nhưng con đã phạm tội này, và tội này sẽ không được tha…” Hãy nghe điều này thật cẩn thận: Thiên Chúa tha thứ tất cả, Thiên Chúa luôn tha thứ. Và đó chính là niềm vui: được Thiên Chúa tha thứ. Tôi cũng luôn nhắc nhở các linh mục và các cha giải tội: “Hãy tha thứ tất cả, đừng hỏi quá nhiều câu hỏi; nhưng hãy tha thứ tất cả, tất cả, và luôn luôn.”
Từ “Tin Mừng” có nghĩa là tin vui. Vì thế, Tin Mừng không thể được loan báo với khuôn mặt cau có hay vẻ u sầu, mà phải bằng niềm vui của những người đã tìm thấy kho báu ẩn giấu và viên ngọc quý giá. Hãy nhớ đến lời khuyên nhủ của Thánh Phaolô gửi các tín hữu của Giáo hội Philipphê, một lời mời gọi mà hôm nay ngài cũng đang gửi đến tất cả chúng ta, như chúng ta đã nghe từ đầu: “Anh em hãy vui luôn trong Chúa! Tôi nhắc lại: vui lên! Sao cho mọi người thấy anh em sống hiền hoà rộng rãi. Chúa đã gần đến” (Phl 4,4-5).
Anh chị em thân mến, hãy vui lên, với niềm vui của Chúa Giêsu trong trái tim chúng ta.
Xin cảm ơn anh chị em!
___________________________
[1] Confessions, I, 1.
___________________________