Chúa Nhật, 24.04.2022
Tôi Nghi Ngờ Nên Tôi Tin!
Chúa Nhật II Phục Sinh
Cuối tuần Bát Nhật Phục Sinh
Cv 5,12-16 • Tv 117,2-4.22-24.25-27a (Đ. c.1) • Kh 1,9-11a.12-13.17-19 • Ga 20,19-31
Lời Chúa
✠ Bài trích Phúc Âm theo thánh Gio-an
19 Vào chiều ngày thứ nhất trong tuần, nơi các môn đệ ở, các cửa đều đóng kín, vì các ông sợ người Do-thái. Đức Giê-su đến, đứng giữa các ông và nói: “Bình an cho anh em!” 20 Nói xong, Người cho các ông xem tay và cạnh sườn. Các môn đệ vui mừng vì được thấy Chúa. 21 Người lại nói với các ông: “Bình an cho anh em! Như Chúa Cha đã sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em.” 22 Nói xong, Người thổi hơi vào các ông và bảo: “Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần. 23 Anh em tha tội cho ai, thì người ấy được tha; anh em cầm giữ ai, thì người ấy bị cầm giữ.”
24 Một người trong Nhóm Mười Hai, tên là Tô-ma, cũng gọi là Đi-đy-mô, không ở với các ông khi Đức Giê-su đến. 25 Các môn đệ khác nói với ông: “Chúng tôi đã được thấy Chúa!” Ông Tô-ma đáp: “Nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin.” 26 Tám ngày sau, các môn đệ Đức Giê-su lại có mặt trong nhà, có cả ông Tô-ma ở đó với các ông. Các cửa đều đóng kín. Đức Giê-su đến, đứng giữa các ông và nói: “Bình an cho anh em.” 27 Rồi Người bảo ông Tô-ma: “Đặt ngón tay vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy. Đưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy. Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin.” 28 Ông Tô-ma thưa Người: “Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con!” 29 Đức Giê-su bảo: “Vì đã thấy Thầy, nên anh tin. Phúc thay những người không thấy mà tin!”
30 Đức Giê-su đã làm nhiều dấu lạ khác nữa trước mặt các môn đệ; nhưng những dấu lạ đó không được ghi chép trong sách này. 31 Còn những điều đã được chép ở đây là để anh em tin rằng Đức Giê-su là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa, và để nhờ tin mà được sự sống nhờ danh Người.
(Bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
Suy niệm
Tôi Nghi Ngờ Nên Tôi Tin!
Nghi ngờ không phải là sự trái ngược của niềm tin. Nó là một phần không thể thiếu của một đời sống đức tin trưởng thành. Georges Bernanos, một nhà văn người Pháp, đã từng nói: “Đức tin là 24 giờ của sự nghi ngờ trừ đi một phút của niềm hy vọng”.
Phúc Âm hôm nay đề cập đến ông Tôma, một vị Tông đồ của sự nghi ngờ. Ông cũng từng được gọi là Điđimô, nghĩa là “sinh đôi”. Ông là anh sinh đôi của ai vậy? Có thể ông là anh sinh đôi của tất cả chúng ta vì Phúc Âm không nhắc đến anh chị em nào của ông cả.
Từ sự vắng mặt đến sự trải nghiệm
Ông Tôma vắng mặt khi Đấng Phục Sinh hiện ra với các Tông đồ lần thứ nhất. Chúng ta chẳng biết vì sao ông vắng nhà. Chúng ta chỉ biết ông không ẩn trốn với các môn đệ khác trong căn phòng đóng kín cửa vì sợ người Do Thái. Có thể sự tách biệt với nhóm Mười Hai đã giúp ông đào sâu phương diện cá nhân của niềm tin. Thay vì hòa mình trong nhóm người sợ hãi, ông Tôma đi tìm cái “tôi” riêng tư: “Nếu tôi không thấy… thì tôi không tin”. Ông nghi ngờ cho tới lúc ông có sự trải nghiệm cá nhân với Đấng Phục Sinh. Chúng ta cũng nên biết rằng, ông Tôma không hoài nghi niềm tin của các môn đệ khác hay những gì họ nói. Trái lại, chứng từ của họ là điểm khởi đầu cho niềm tin cá nhân của ông. Ông cậy dựa vào đức tin của người khác để phát khởi hành trình cá nhân của mình.
Từ nghi ngờ tới chân lý
Ông Tôma nghi ngờ nhưng ông luôn cởi mở để nhận ra chân lý. Khi Chúa Giêsu bảo ông đặt tay vào cạnh sườn Người thì ông từ chối. Ông không làm theo những gì ông hứa với các môn đệ khác. Như vậy, ông Tôma không phải người nghi ngờ cứng đầu cứng cổ tìm cách kiểm chứng mọi thứ trước khi tin. Ông chỉ muốn biến tính cộng đoàn của niềm tin thành cơ hội của sự đào sâu đức tin cá nhân. Sụ nghi ngờ thành tâm và sự suy tưởng cá nhân giúp ông khám phá ra một danh hiệu quan trọng cho thầy Giêsu: “Lạy Chúa con, lạy Thiên Chúa của con!”
Từ khoảng cách tới tương quan
Ở những trang đầu của Phúc Âm Gioan, chúng ta biết là Ngôi Lời ở với Thiên Chúa từ lúc khai thiên lập địa. Và giờ đây, ở những trang cuối của Phúc Âm thứ tư, chúng ta nhận ra rằng Ngôi Lời vĩnh cửu của Thiên Chúa đã trở nên một Đấng rất gần gũi với ông Tôma. Đấng Hiện Hữu từ trước muôn đời đã bước vào không gian và thời gian để trò chuyện với con người. Người không còn là một khái niệm mơ hồ nhưng là một mối tương quan sống động. Người là Chúa của ông Tôma và của tất cả chúng ta.
Hôm nay, chúng ta có thêm một người anh em. Ông Tôma sẽ giúp chúng ta đào sâu đức tin qua những giây phút nghi ngờ. Cũng như ông, chúng ta được mời gọi trải nghiệm đời sống đức tin cách cá nhân. Cùng với ông, chúng ta không ngần ngại tự vấn đức tin để rồi đức tin của chúng ta luôn vững mạnh và trưởng thành xuyên suốt dòng đời. Lạy Chúa, xin giúp chúng con biến những giây phút nghi ngờ thành cơ hội của sự trưởng thành đức tin.
Lm. Giuse Nguyễn Chí Ái, AA.
Nguồn: Sống Lời Chúa – Bayard Việt Nam