Bị đóng đinh trong đời họ

Thứ sáu, tuần 7 Mùa Phục Sinh

Thánh Gioan-I, Giáo hoàng, tử đạo

Cv25,.13b-21
Ga 21,15-19

Lời Chúa

15 Khi các môn đệ ăn xong, Đức Giê-su hỏi ông Si-môn Phê-rô: “Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có mến Thầy hơn các anh em này không? ” Ông đáp: “Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy.” Đức Giê-su nói với ông: “Hãy chăm sóc chiên con của Thầy.”16 Người lại hỏi: “Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có mến Thầy không? ” Ông đáp: “Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy.” Người nói: “Hãy chăn dắt chiên của Thầy.”17 Người hỏi lần thứ ba: “Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có yêu mến Thầy không? ” Ông Phê-rô buồn vì Người hỏi tới ba lần: “Anh có yêu mến Thầy không? ” Ông đáp: “Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con yêu mến Thầy.” Đức Giê-su bảo: “Hãy chăm sóc chiên của Thầy.18 Thật, Thầy bảo thật cho anh biết: lúc còn trẻ, anh tự mình thắt lưng lấy, và đi đâu tuỳ ý. Nhưng khi đã về già, anh sẽ phải dang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn.”19 Người nói vậy, có ý ám chỉ ông sẽ phải chết cách nào để tôn vinh Thiên Chúa. Thế rồi, Người bảo ông: “Hãy theo Thầy.”

Bị đóng đinh trong đời họ

Ngày đó là ngày Đức Kitô chịu Thương Khó. Ngày Ngài chịu đau khổ, chịu đóng đinh. Chúng ta cũng biết rằng chính nhờ đó mà Ngài cứu độ tất cả chúng ta. Tuy nhiên, tôi không thể không nghĩ rằng cũng chính vì sự thờ ơ của chúng ta mà Ngài phải chết trên Thánh Giá. Bởi vì chúng ta đã khép lòng mình lại, buông theo sự dễ dãi, không còn đấu tranh cho một thế giói tốt đẹp và công bình hơn.

Và tôi tự hỏi: còn biết bao lần chúng ta sẽ đóng đinh Ngài? Còn biết bao lần chúng ta sẽ để cho sự thờ ơ và nỗi sợ hãi của mình lần át? Còn biết bao người chúng ta sẽ để cho chết trước cửa nhà mình? Còn biết bao gia đình chúng ta sẽ để mặc sống trong bấp bênh ở đất nước này, họ là nạn nhân của một hệ thống kinh tế mà một số người cho là phá hoại? Còn biết bao lần chúng ta sẽ tiếp tục tiêu thụ mà không tự nhủ ở đầu dây chuyền sản xuất kia đang có những người nô lệ trong thời đại mới?… Tất cả chúng ta, không phân biệt nam hay nữ, chúng ta đều phải chịu trách nhiệm.

Đứng trước thực trạng này, tôi muốn Cám ơn tất cả những anh chị em mỗi ngày vẫn tặng cho tôi một nụ cười, một lời nói, một cử chỉ thân thương. Và tôi muốn Xin Lỗi những anh chị em nào tôi đã không làm điều đó được. Hôm nay, tôi mang trong tim mình tất cả những anh chị em nào đang cảm thấy bị đóng đinh trong đời họ.

Ada Marra

Nguồn CALENDRIER SAINT-PAUL 2018
Chuyển ngữ: Phaolô Nguyễn Anh Võ CVK67

Leave a comment

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Bài trước Bài sau