ĐTC Phanxicô: Loạt bài giáo lý về cầu nguyện- Bài 10: Lối cầu nguyện của Chúa Giêsu
Vũ Văn An
Thứ Tư, 28 tháng 10 năm 2020, tại Đại Sảnh Phaolô VI ở Vatican, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã tiếp kiến chung một số tín hữu hạn chế. Ngài chào họ từ xa và xin lỗi về việc này vì đại dịch và nhấn mạnh ngài luôn gần gũi họ. Trong bài giáo lý, Đức Phanxicô đề cập tới lối cầu nguyện của Chúa Giêsu. Sau đây là nguyên văn bài nói của ngài, dựa vào bản Tiếng Anh do Tòa Thánh cung cấp.
Anh chị em thân mến, chúc anh chị em một buổi sáng tốt đẹp!
Hôm nay, trong buổi yết kiến này, như chúng ta đã làm trong những buổi yết kiến trước, tôi sẽ đứng ở đây. Tôi muốn xuống dưới và chào thăm từng người trong số anh chị em, nhưng chúng ta phải giữ khoảng cách, vì nếu tôi đi xuống, thì một đám đông sẽ đến chào tôi, và điều này trái với các biện pháp và phòng ngừa mà chúng ta phải thực hiện để đương đầu với “mệnh phụ Covid”, rất có hại cho chúng ta. Vì vậy, xin phép cho tôi không xuống chào anh chị em: Tôi xin chào anh chị em từ đây nhưng tôi giữ anh chị em trong lòng, mọi người anh chị em. Còn anh chị em, xin hãy giữ tôi trong lòng, và cầu nguyện cho tôi. Từ xa, chúng ta có thể cầu nguyện cho nhau… và xin cảm ơn sự thông cảm của anh chị em.
Trong hành trình dạy giáo lý về cầu nguyện, sau khi lượt qua Cựu Ước, giờ đây chúng ta đến với Chúa Giêsu. Và Chúa Giêsu cầu nguyện. Việc Người khởi đầu sứ vụ công khai của Người diễn ra với việc Người chịu phép ở sông Giođan. Các tác giả Tin Mừng nhất trí trong việc gán tầm quan trọng nền tảng cho tình tiết này. Các ngài thuật lại việc mọi người đến với nhau ra sao trong lời cầu nguyện, và nói rõ rằng cuộc tụ họp này có bản chất thống hối rõ ràng (xem Mc 1: 5; Mt 3: 8). Dân chúng đến gặp Thánh Gioan để chịu phép rửa, để được tha tội: nó có tính cách thống hối, hoán cải.
Do đó, hành vi công khai đầu tiên của Chúa Giêsu là tham gia vào một buổi cầu nguyện hợp đoàn của dân chúng, một lời cầu nguyện của những người đến để chịu phép rửa, một lời cầu nguyện thống hối, trong đó mọi người đều nhận mình là người có tội. Đây là lý do tại sao Thánh Gioan Tẩy giả muốn chống lại yêu cầu của Chúa Giêsu, ngài nói: “Tôi cần được chịu phép rửa bởi Ngài, vậy mà Ngài lại đến với tôi sao?” (Mt 3:14). Thánh Gioan Tẩy Giả hiểu rằng đó là Chúa Giêsu. Nhưng Chúa Giêsu khẳng định: hành vi của Người là một hành vi tuân theo ý muốn của Chúa Cha (câu 5), một hành vi liên đới với thân phận con người của chúng ta. Người cầu nguyện với các tội nhân của Dân Chúa. Chúng ta hãy ghi nhớ điều này một cách rõ ràng: Chúa Giêsu là Đấng Công Chính, Người không phải là tội nhân. Nhưng Người muốn hạ mình xuống với chúng ta, những kẻ tội lỗi, và Người cầu nguyện với chúng ta, và khi chúng ta cầu nguyện, Người ở với chúng ta, trong cầu nguyện; Người ở với chúng ta vì Người ở trên trời, hằng cầu nguyện cho chúng ta. Chúa Giêsu luôn cầu nguyện với dân Người, Người luôn cầu nguyện với chúng ta: luôn luôn. Chúng ta không bao giờ cầu nguyện một mình, chúng ta luôn cầu nguyện với Chúa Giêsu. Người không ở lại phía bên kia sông – “Ta công chính, các ngươi tội nhân” – để làm nổi bật sự khác biệt và khoảng cách của Người với những kẻ không vâng lời, nhưng đúng hơn, Người dìm chân Người vào cùng một dòng nước thanh tẩy. Người hành động như thể Người là một tội nhân. Và đây là sự vĩ đại của Thiên Chúa, Đấng đã sai Con của Người đến và tự huỷ chính Người, và tỏ ra như một tội nhân.
Chúa Giêsu không phải là một Thiên Chúa cách xa, và Người không thể làm thế. Việc nhập thể đã mạc khải Người một cách trọn vẹn và con người không thể tưởng tượng được. Vì vậy, khi bắt đầu sứ mệnh của Người, Chúa Giêsu đã đặt chính Người lên tuyến đầu của một dân tộc thống hối, như thể Người có trách nhiệm mở ra một lối đi mà tất cả chúng ta, sau Người, phải can đảm bước qua. Nhưng con đường, cuộc hành trình, khá khó khăn; tuy thế, Người luôn đi trước, mở đường cho ta. Sách Giáo lý của Giáo Hội Công Giáo giải thích rằng đây là sự mới mẻ của thời viên mãn. Nó muốn nói: “Lời cầu nguyện hiếu thảo của Người, lời cầu nguyện mà Chúa Cha vốn chờ đợi từ con cái của Người, cuối cùng sẽ được Con Một trong nhân tính của Người thực hiện, với và cho loài người” (số 2599). Chúa Giêsu cầu nguyện với chúng ta. Chúng ta hãy ghi nhớ điều này một cách rõ ràng trong tâm và trí của chúng ta: Chúa Giêsu cầu nguyện với chúng ta.
Vào ngày đó, bên bờ sông Giođan, có toàn nhân tính, với niềm khao khát cầu nguyện mặc nhiên của nó. Trước hết, có đám dân tội lỗi: những người nghĩ rằng họ không được Thiên Chúa yêu thương, những người không dám bước qua ngưỡng cửa đền thờ, những người không cầu nguyện vì họ không coi mình là người xứng đáng. Chúa Giêsu đến vì mọi người, thậm chí cả vì họ nữa, và Người bắt đầu bằng chính việc tham gia với họ. Ở tuyến đầu.
Đặc biệt, Tin Mừng Luca nêu bật bầu không khí cầu nguyện trong đó diễn ra phép rửa của Chúa Giêsu: “Bây giờ khi mọi người đã chịu phép rửa, và khi Chúa Giêsu cũng đã chịu phép rửa và đang cầu nguyện, thì tầng trời mở ra” (3: 21). Bằng cách cầu nguyện, Chúa Giêsu mở cửa thiên đàng, và Chúa Thánh Thần ngự xuống từ chỗ mở đó. Và từ trên cao, một tiếng nói công bố sự thật tuyệt vời: “Con là Con yêu dấu của Cha; với Con, Cha rất hài lòng ”(c. 22). Cụm từ đơn giản này chứa đựng một kho tàng vô cùng to lớn; nó giúp chúng ta trực giác được một điều gì đó về thừa tác vụ của Chúa Giêsu và tấm lòng của Người, luôn hướng về Chúa Cha. Trong cơn lốc cuộc đời và thế gian sẽ đến để kết án Người, ngay trong những kinh nghiệm khó khăn và đau khổ nhất Người sẽ phải chịu, ngay khi Người cảm nghiệm Người không có chỗ tựa đầu (x. Mt 8: 20), ngay khi hận thù và bách hại bùng phát xung quanh Người, Chúa Giêsu vẫn không bao giờ không có nơi ẩn náu: Người ẩn náu đời đời trong Chúa Cha.
Đây là sự vĩ đại độc đáo trong lời cầu nguyện của Chúa Giêsu: Chúa Thánh Thần chiếm hữu con người của Người và tiếng nói của Chúa Cha chứng thực rằng Người là Đấng yêu dấu, là người Con được Người hoàn toàn phản ảnh trong đó.
Lời cầu nguyện này của Chúa Giêsu, lời cầu nguyện mà bên bờ sông Giođan hoàn toàn mang tính bản thân – và sẽ như thế trong suốt cuộc sống trần gian của Người – trong Lễ Ngũ Tuần, sẽ trở thành ơn cầu nguyện cho tất cả những ai đã được rửa tội trong Chúa Kitô. Chính Người đã nhận được ơn này cho chúng ta, và Người mời gọi chúng ta cầu nguyện như Người đã cầu nguyện.
Vì vậy, nếu trong một buổi cầu nguyện ban tối, chúng ta cảm thấy uể oải và trống rỗng, nếu đối với chúng ta cuộc sống đã hoàn toàn vô dụng, thì ngay lúc đó chúng ta phải cầu xin để lời cầu nguyện của Chúa Giêsu cũng trở thành lời cầu nguyện của riêng chúng ta. “Hôm nay tôi không thể cầu nguyện, tôi không biết phải làm gì: Tôi không cảm thấy thích nó, tôi không xứng đáng… Trong giây phút đó, cầu mong lời cầu nguyện của bạn với Chúa Giêsu là lời cầu nguyện của tôi”. Và anh chị em hãy phó thác cho Người, để Người cầu nguyện cho chúng ta. Trong lúc này, Người đang ở trước mặt Chúa Cha, cầu nguyện cho chúng ta, Người là Đấng chuyển cầu; Người bày tỏ các thương tích cho Chúa Cha, vì chúng ta. Chúng ta hãy tin tưởng vào điều đó, nó quả tuyệt vời. Sau đó, chúng ta sẽ nghe, nếu chúng ta biết tín thác, chúng ta sẽ nghe thấy tiếng nói từ trời, lớn hơn tiếng nói từ sâu thẳm của chúng ta, và chúng ta sẽ nghe thấy giọng nói này thì thầm những lời dịu dàng: “Con là con yêu dấu của Thiên Chúa, con là một người con, con là niềm vui của Cha trên trời”. Lời của Chúa Cha vọng lại cho chính chúng ta, cho mỗi người chúng ta: ngay cả khi chúng ta bị mọi người bác bỏ, coi như những tội nhân thuộc loại tồi tệ nhất. Chúa Giêsu không xuống nước sông Giođan vì chính Người, nhưng vì tất cả chúng ta. Chính toàn thể Dân Chúa đã đến sông Giođan để cầu nguyện, xin ơn tha thứ, lãnh nhận phép rửa đền tội đó. Và như nhà thần học kia đã nói, họ tới sông Giođan với một “linh hồn trần và đôi chân trần”. Đây là đức khiêm nhường. Cần có đức khiêm nhường để cầu nguyện. Người đã mở các tầng trời, như Môsê đã mở nước Biển Đỏ, để tất cả chúng ta có thể đi qua phía sau Người. Chúa Giêsu đã ban cho chúng ta lời cầu nguyện của chính Người, đó là cuộc đối thoại yêu thương của Người với Chúa Cha. Người đã ban nó cho chúng ta như một hạt giống của Ba Ngôi, hạt giống mà Người muốn bắt rễ trong lòng chúng ta. Chúng ta hãy chào đón Người! Chúng ta hãy chào đón hồng phúc này, hồng phúc cầu nguyện. Anh chị em hãy luôn ở bên Người. Và chúng ta sẽ không sai lạc. Cảm ơn anh chị em.
Nguồn: http://vietcatholicnews.org/