Niềm vui và nỗi đau của một người mẹ

LỄ TRUYỀN TIN

Is 7,10-14; 8,10
Dt 10,4-10
Lc 1,26-38

Lời Chúa

26Bà Ê-li-sa-bét có thai được sáu tháng, thì Thiên Chúa sai sứ thần Gáp-ri-en đến một thành miền Ga-li-lê, gọi là Na-da-rét, 27gặp một trinh nữ đã thành hôn với một người tên là Giu-se, thuộc dòng dõi vua Đa-vít. Trinh nữ ấy tên là Ma-ri-a.

28Sứ thần vào nhà trinh nữ và nói: “Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà.” 29Nghe lời ấy, bà rất bối rối, và tự hỏi lời chào như vậy có nghĩa gì.

30Sứ thần liền nói: “Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa. 31Và này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giê-su. 32Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Đa-vít, tổ tiên Người. 33Người sẽ trị vì nhà Gia-cóp đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận.”

34Bà Ma-ri-a thưa với sứ thần: “Việc ấy sẽ xảy ra cách nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng!”

35Sứ thần đáp: “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà, vì thế, Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa. 36Kìa bà Ê-li-sa-bét, người họ hàng với bà, tuy già rồi, mà cũng đang cưu mang một người con trai: bà ấy vẫn bị mang tiếng là hiếm hoi, mà nay đã có thai được sáu tháng. 37Vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.”

38Bấy giờ bà Ma-ri-a nói: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói.” Rồi sứ thần từ biệt ra đi.

Niềm vui và nỗi đau của một người mẹ

Lạy Chúa Giêsu, ngày sứ thần truyền tin, Mẹ Maria chỉ nói một tiếng: “Tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói”. Đó là tiếng “xin vâng” đầu tiên của Mẹ, thấm đẫm niềm vui. Mẹ mở đường cho Ngài, Mẹ đón nhận Ngài vào trong con tim và trong thân thể. Kể từ hôm đó, tiếng “xin vâng” đầy tràn niềm vui kia đã trở nến một tiếng “xin vâng” trong tuân phục đớn đau, ngày càng thấm thía.

Niềm vui đã chín mùi hẳn, đến độ trở thành sự tôn thờ Thánh Ý Chúa Cha. Niềm vui không giảm sút, nhưng đã thay đổi; cho dù những tiếng “xin vâng” về sau ngày càng biến thành bấy nhiêu lời vĩnh biệt. Mẹ Maria dường như mỗi ngày mất Ngài hơn một chút. Ngay từ dạo dâng Ngài trong đền thờ, Mẹ đã đau khổ biết: bao khi Ông Già Simêon tiên báo: “Một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà”. Mẹ chẳng hiểu gì cả…

Sau này, khi Ngài đã rời nhà từ lâu, Mẹ tới, có các anh em Ngài đi cùng. Người ta báo tin cho Ngài: “Mẹ Thầy và anh em Thầy đi tìm Thầy”. Ngài đã trả lời thế này: “Ai là mẹ tôi, và ai là anh em tôi?” Lúc ấy, Mẹ có hiểu không? Câu trả lời của Ngài đâu phải là một sự từ khước, mà là mối phúc thứ chín.

Godfried Danneels
Tu n’as rien gardé pour Toi (Éditions Cerf / Racine)

Nguồn CALENDRIER SAINT-PAUL 2018
Chuyển ngữ: Phaolô Nguyễn Anh Võ CVK67

Leave a comment

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Bài trước Bài sau