Này đây Ta đổi mới mọi sự
Thứ ba tuần thứ 4 mùa thường niên
2 Sm 18, 9-10. 14b. 24-25a. 30-19, 3
Mc 5, 21-43
Lời Chúa
²¹Đức Giê-su lại đi thuyền sang bờ bên kia. Dân chúng đông đảo tụ lại quanh Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển Hồ. ²²Có một ông trưởng hội đường tên là Gia-ia đi tới. Vừa thấy Đức Giê-su, ông sụp xuống dưới chân Người, ²³và khẩn khoản nài xin: “Con gái nhỏ của tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu chữa và được sống.” ²⁴Người liền ra đi với ông. Dân chúng đông đảo đi theo và chen lấn Người. ²⁵Có một bà kia bị xuất huyết đã mười hai năm, ²⁶bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều, đến tán gia bại sản, mà bệnh vẫn không thuyên giảm, lại còn thêm nặng là khác. ²⁷Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo choàng của Người. ²⁸Vì bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được vào áo choàng của Người thôi, là sẽ được cứu chữa.” ²⁹Lập tức, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. ³⁰Ngay lúc đó, Đức Giê-su nhận thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi: “Ai đã sờ vào áo tôi ?” ³¹Các môn đệ thưa: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi: “Ai đã sờ vào tôi ?” ³²Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó. ³³Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người. ³⁴Người nói với bà : “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.” ³⁵Đức Giê-su còn đang nói, thì có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo: “Con gái ông chết rồi, làm phiền Thầy chi nữa ?” ³⁶Nghe được câu nói đó, Đức Giê-su bảo ông trưởng hội đường: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi.” ³⁷Rồi Người không cho ai đi theo mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là ông Gio-an. ³⁸Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Đức Giê-su nhìn thấy cảnh ồn ào và người ta khóc lóc, kêu la ầm ĩ. ³⁹Người bước vào nhà và bảo họ: “Sao lại ồn ào và khóc lóc như vậy ? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy !” ⁴⁰Họ chế nhạo Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, rồi đưa cha mẹ đứa bé và những kẻ theo Người, cùng đi vào nơi nó đang nằm. ⁴¹Người cầm lấy tay nó và nói: “Ta-li-tha kum”, có nghĩa là: “Này cô bé, Thầy truyền cho con: trỗi dậy đi !” ⁴²Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã mười hai tuổi. Và lập tức, người ta sửng sốt kinh ngạc. ⁴³Đức Giê-su cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn.
Này đây Ta đổi mới mọi sự
Chúng ta nên kín đáo trên con đường mình đi, đừng áp đặt ai cả. Mỗi người tự do chọn con đường cho mình. Chúng ta thường thấy những thành quả đầu tiên của hành trình, trong sự từ bỏ dấu ấn của mình trên các thành viên trong gia đình.
Nếu như chúng ta ngồi đúng chỗ, không còn ép buộc người thân phải thay đổi theo nhãn quan của mình, chúng ta sẽ thấy gia đình mình dần dần có qui củ. Chúng ta không còn giúp đỡ người khác tùy theo sự khôn ngoan riêng của mình như mình vẫn làm trước đây. Một mối tương quan khiêm tốn hơn và thật sự hơn bắt đầu được thiết lập. Khởi đầu từ chính bản thân chúng ta, bằng cách sống con đường hoán cải cần thiết trong nội tâm. Bấy giờ chúng ta sẽ khám phá ra rằng đó là cách thế giúp đỡ trung thực nhất.
Đó là một con đường riêng. Không ai có thể đi theo nó thay thế chúng ta…
Và điều mà chúng ta đã sống suốt cuộc hành trình trở về mảnh đất nội tâm của mình, trở về nơi miền đất thánh quê hương của cha ông, điều ấy đã được trao ban cho chúng ta để thông phần vào việc xây dựng “Vương Quốc” mà Đức Giêsu rao giảng: Việc canh tân mối tương quan, ân huệ.
Simone Pacot
L’évangélisation des profondeurs (Cerf)
Nguồn CALENDRIER SAINT-PAUL 2018
Chuyển ngữ: Phaolô Nguyễn Anh Võ CVK67