Một đêm, gần về sáng, tôi nằm mơ và thấy mình được gặp Thiên Chúa. Chúa ân cần hỏi tôi: “Con có điều gì muốn hỏi Ta chăng ?”
Tôi đáp: “Con rất muốn được hỏi chuyện Ngài, nhưng con không biết Ngài có thời gian không ạ ?”
Chúa mỉm cười: “Thời gian của Ta là vĩnh hằng, con muốn hỏi điều gì thì cứ hỏi đi !”
Tôi hỏi: “Ngài thấy điều kỳ quặc nhất của loài người là gì ạ ?”Thiên Chúa trả lời:
“Ôi, con người các con ngược đời lắm, thấy chán ngán với cuộc sống của một đứa con nít, chỉ muốn nhanh chóng được làm người lớn, nhưng đến khi già rồi lại hy vọng được trở lại tuổi thơ ấu. Họ hy sinh sức khỏe của bản thân để đổi lấy tiền bạc, sau đó lại hy sinh tiền bạc để mong hồi phục sức khỏe. Họ luôn lo lắng cho tương lai, mà quên mất hiện tại, điều đó cho thấy họ đã không sống với thực tại và cũng chẳng sống với tương lai. Khi sống, họ sống y như thể họ sẽ không bao giờ chết, nhưng đến khi sắp chết, họ lại cố vớt vát như chưa bao giờ được sống…”
Đến đây thì Chúa nắm lấy tay tôi, dừng lại, im lặng trong giây lát. Tôi lại tha thiết hỏi Chúa:
“Là Chúa, Ngài có kinh nghiệm gì truyền đạt cho chúng con không ?”Chúa mỉm cười bảo tôi:
“Con người nên biết rằng sống trên đời không thể lấy lòng hết tất cả mọi người,
điều mà họ có thể làm và nên làm là sống sao cho mọi người yêu quý lấy mình.
“Các con nên biết rằng, cái quý giá nhất của cuộc đời không phải là mình có những của cải gì mà là bên cạnh mình sẽ là những ai.
“Các con nên biết rằng, so bì với người khác là điều không tốt.
“Các con nên biết rằng, người giàu không có nghĩa sẽ phải có thật nhiều yêu cầu,
mà các con hãy nên yêu cầu ít đi một chút.
“Các con nên biết rằng, để tạo ra một vết thương lòng lên người mình yêu thương sẽ chỉ cần có vài giây, nhưng để làm lành vết thương đó phải cần đến vài năm, thậm chí dài hơn thế nữa.
“Các con nên học cách làm thế nào để có thể khoan dung độ lượng với người khác.
“Các con nên biết rằng, có vài người yêu các con rất nhiều, nhưng họ không biết cách làm thế nào để diễn đạt tình cảm của mình.
“Các con nên biết rằng, tiền có thể mua được rất nhiều thứ, nhưng tiền không thể mua được hạnh phúc.
“Các con nên biết rằng, khi hai người cùng nhìn chung một sự vật, những điều mà họ nhìn ra được lại không hề giống nhau.
“Các con nên nhớ rằng, nhận được sự khoan dung của người khác thôi là không đủ, mà cũng cần phải biết khoan dung với bản thân nữa.
“Và cuối cùng, các con nên biết rằng:
Ta là Thiên Chúa, Thiên Chúa của các con, Ta luôn luôn tồn tại.”
Đến đây thì tôi giật mình thức dậy. Ngoài khung cửa sổ, nắng sớm một ngày mới cũng vừa bừng sáng…